Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tộc Đoạn Tình ngươi không sợ bị tiêu diệt cả tộc sao?”, lúc này Thạch Cảm Đương cười thản nhiên, lạnh lùng nói: “Ở đây đều là những người rất thân với sư tôn của ta, ngươi động vào thử xem, tộc Đoạn Tình của ngươi chắc chắn sẽ xong đời!”

“Đoạn Ứng Thiên ta mà sợ chắc?”

Người đàn ông trung niên đó hừ một tiếng nói.

“Các ngươi vốn không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì”.

Giọng của Đoạn Ứng Thiên âm hiểm đến đáng sợ.

“Một mình Ngự Thiên Thánh Tôn giết đến ngũ đại truyền thừa bọn ta, ép bọn ta phải cúi đầu, khiến năm phương thế lực Thánh Đế Thánh Tôn bọn ta phải chết thảm”.

“Chỉ bởi vì cái chết của Ôn Lưu Giang, đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, chỉ vì đồ đệ của hắn chết mà phải diệt cả năm phương thế lực ta ư?”

“Tại sao?”

“Nỗi nhục lớn này, tộc Đoạn Tình ta chưa bao giờ quên”.

“Lần này chỉ cần tìm được truyền thừa và di vật của các tổ tông tộc Đoạn Tình ta ngày xưa, Tần Ninh… chết chắc!”

“Còn bây giờ giết các ngươi để trút hận cũng tốt!”

Nghe thấy lời này, mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi hoàn toàn hiểu ra.

Nhìn thì có vẻ năm phương truyền thừa đều sợ Tần Ninh, nhưng thực tế thì không phải.

Lần này bọn họ đến vì truyền thừa lão tổ tiên nhà mình.

Lấy được truyền thừa là nhiệm vụ quan trọng đầu tiên.

Trước đó bọn họ sẽ không đối phó Tần Ninh.

Nhưng sau đó…

Bọn họ sẽ đối phó Tần Ninh, ép Ôn Hiến Chi, người mà bọn họ cho rằng đứng đằng sau Tần Ninh phải xuất hiện.

Dùng việc này để rửa mối nhục mấy vạn năm trước của bọn họ.

Lúc này Thạch Cảm Đương lại phì cười nói: “Năm đó Ngự Thiên Thánh Tôn yêu thương đồ đệ, không giết các ngươi đúng là khiến ta thấy hiếu kỳ”.

Đoạn Ứng Thiên hừ một tiếng nói: “Nếu không phải có người ngăn cản, bọn ta đã bị Ngự Thiên Thánh Tôn giết rồi”.

“Đã qua mấy vạn năm, Ngự Thiên Thánh Tôn bặt vô âm tín, hoặc là đã chết, hoặc là không còn ở Hạ Tam Thiên, cùng với thánh cảnh Vị Ương ra đời, sự nhẫn nại của bọn ta cũng đã đến giới hạn rồi”.

“Còn các ngươi chính là người đầu tiên phải trả cái giá nợ máu trước khi ta không còn nhẫn nại được nữa”.

Lúc này thái độ của Đoạn Ứng Thiên rất hung dữ.

“Khoác lác thật ghê ghớm, để ta xem ngươi có thể thành công không?”

Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy hai bóng hình đi đến nơi này.

Giản Bác.

Tấn Triết.

Lúc này mấy người Dương Thanh Vân nhìn thấy Giản Bác và Tấn Triết đi đến bèn thở ra nhẹ nhõm.

Nhưng đến khi chỉ thấy có hai người Giản Bác và Tấn Triết, vẻ mặt của bọn họ lại khó coi.

“Chỉ có hai ngươi thôi à?”

Thạch Cảm Đương ngạc nhiên nói.

Giản Bác nhìn sang Thạch Cảm Đương, không vui nói: “Chỉ hai bọn ta thì làm sao? Chỉ hai bọn ta là đủ rồi!”

“Người của tộc Đoạn Tình đã làm con rùa rụt cổ bao năm nay, bây giờ lại ngóc đầu dậy rồi hả?”

“Là các ngươi”.

Lúc này Đoạn Ứng Thiên nhìn sang Giản Bác và Tấn Triết, bỗng bật cười.


Xem ra lần này có thể tóm gọn một mẻ đám người bên cạnh Tần Ninh rồi!”, Đoạn Ứng Thiên cười lạnh lùng: “Ta biết các ngươi đều là người bên cạnh Tần Ninh, có đàn bà của hắn, đồ đệ của hắn, cũng có đệ tử nòng cốt tông môn của hắn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK