Bốn vị Thánh Đế Viêm Như Ngọc, Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục, Xảo Vân Đóa vô cùng căng thẳng.
“Ngươi còn ở đó để xem tiếp trò hề này sao?”
Viêm Như Ngọc nhìn về phía người đàn ông mặc áo xanh đang đứng ở sau lưng kia, mở miệng nói: “Năm xưa, lúc chúng ta vẫn chưa thành Thánh Đế thì năm người bọn họ cũng đã là Thánh Đế rồi”.
Người đàn ông mặc áo xanh nghe vậy chỉ còn biết thở dài.
“Tần Ninh, bọn ta đúng là đã quá khinh thường ngươi rồi, chuyện của tám vạn năm sau, ngươi đều đã sớm mưu tính kĩ hết rồi, có phải không?”
“Mưu tính? Cũng không đến mức đó!”
Tần Ninh cười nói: “Chỉ có điều là nếu như có thể giữ lại được lực lượng, vậy thì tại sao ta lại không làm chứ?”
Thân hình của năm người Linh Vũ Vân Tiêu đều đã liều mạng xông ra ngoài.
Bốn vị Thánh Đế Ma tộc ngay lập tức ứng chiến.
Người đàn ông mặc áo xanh lại thở dài, bàn tay hắn ta vung lên, một cái lò luyện khổng lồ ngay lập tức xuất hiện, trực tiếp bay về phía bọn họ.
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông mặc áo xanh kia.
Hắn ta có cảnh giới Thánh Đế.
Trong mười đại thánh vực, trừ thánh vực Thiên Hồng ra, những nơi khác đều có những nhân vật đạt tới cảnh giới Thánh Đế.
Vậy hắn ta là ai?
Ánh mắt của Tần Ninh toát ra vẻ lạnh lùng.
Ầm…
Chỉ trong nháy mắt, tiếng nổ vang vọng khắp cả đất trời.
Mười vị Thánh Đế đánh nhau, thời không bên trong bí cảnh như muốn sụp đổ.
Ôn Hiến Chi ngơ ngác nhìn thánh lực mênh mông vô bờ đang dao động trong đất trời.
Phệ Thiên Giảo cũng ngồi xếp bằng xuống đất ngay bên cạnh hắn ta.
"Thánh Đế mạnh quá..."
Ôn Hiến Chi lẩm bẩm: "Bộ mấy người này tu luyện bằng cách uống máu gà hay gì?"
Phệ Thiên Giảo liếm môi, cũng than thở: "Mạnh tới mức đó làm gì chứ? Nên tu võ để được tự do tự tại mới phải, vừa vừa thôi chứ".
"Lý do để ngươi lười biếng là đây sao?"
Đúng lúc đó, một giọng nói cất lên.
Tần Ninh đi đến nhìn một người một chó.
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo vội vàng chạy qua chỗ hắn. Trông hai người cứ như muốn dính chặt vào người Tần Ninh vậy.