Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dứt lời, Tần Ninh ném ngọc bội vào lòng Hoa Nguyệt Dung.

Có điều một khắc sau, chiếc ngọc bội kia lại nhẹ nhàng bay lên, một lần nữa quay về trước người Tần Ninh, đã vậy còn tự động giắt bên hông hắn.

Thế này là... bắt phải nhận à?

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Tần Ninh cười tủm tỉm hỏi: "Ta thấy ngươi giống như cố ý bắt ta nhận ân tình hơn là báo đáp ơn cứu mạng đấy".

"Ta mới vào Tiên Giới, cũng chả có bạn cũ gì!"

Người đàn ông chắp tay nói: "Tại hạ thật lòng biết ơn công tử, hơn nữa cảm thấy công tử chắc chắn không phải vật trong ao nên có suy nghĩ kết giao, chứ không hề có ý đồ xấu gì!"

Tần Ninh khoát tay, nói: "Thôi, mặc kệ ngươi, đi đi".

Hắn không tháo ngọc bội bên hông xuống, lúc này vẻ mặt Hoa Nguyệt Dung cũng đầy nghi ngờ.

Rõ ràng là nàng ấy cứu người mà?

Sao người đàn ông này chỉ cảm ơn mỗi Tần Ninh thế?

Ba người một thú đi qua lối ra vào của dãy núi, để lại người đàn ông áo quần rách bươm đứng tại chỗ, thất thần suy nghĩ.

Mà lúc này, đàn sói lông xanh quay về, cả đám quỳ dưới đất, tới gần hắn ta.

"Chẳng nhẽ ta diễn tệ thế ư?"

Người đàn ông thì thầm.

"Sao thế được...", trong lúc người đàn ông nói chuyện, mấy chục con sói lông xanh quay về đột nhiên xông lên... Có điều hắn ta vẫn đứng yên tại chỗ, bóng dáng bầy sói lông xanh bất động giữa trời. Người đàn ông giơ ngón tay lên, tiếng nổ bụp bụp bụp truyền tới, đám sói lông xanh chết oan chết uổng.

Lúc này, trông người đàn ông vẫn bất đắc dĩ như cũ, tự nhủ: "Nghĩ lại mà xem, một người tiếng tăm lừng lẫy cả đời như ta mà lại không lừa được người ta, khốn thật!"

Một bên khác, Tần Ninh dẫn Hoa Nguyệt Dung, Tiểu Nhan và Cửu Anh đi tới địa bàn của nhà họ Hoa.

Trên đường đi, Hoa Nguyệt Dung nghĩ vắt óc cũng không thể hiểu nổi.

Rõ ràng là nàng ấy cứu người, thế mà người trẻ tuổi kia lại đội ơn đội đức với Tần Ninh, lại còn tặng ngọc bội cho hắn.

Chuyện này nhìn kiểu gì cũng thấy giống một âm mưu! "Tần công tử, ngươi là người phi thăng thật à?"

"Chính xác một trăm phần trăm!"

Hoa Nguyệt Dung nói tiếp: "Có khi nào là cố nhân ngươi quen biết ở Trung Tam Thiên phi thăng trước ngươi, phái người tới bảo vệ ngươi không?"

Hoa Nguyệt Dung vừa nói câu này ra, Tần Ninh hơi ngạc nhiên.

Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc, Chiêm Ngưng Tuyết sẽ không làm vậy.

Dù gì... Nếu như bọn họ biết hắn đã tới Thượng Tam Thiên thì chắc chắn sẽ hối hả tới gặp hắn.

Mà ba người Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên và Thần Tinh Dịch phi thăng ngay trước hắn, bây giờ còn chưa biết họ đang ở đâu.

Ngoài những người này ra thì còn ai nữa nhỉ?

Là cửu đệ tử Cố Vân Kiếm của hắn cũng không phải! Có khi bây giờ tiểu tử kia còn chưa biết sư tôn hắn ta đã tới Thượng Tam Thiên nữa cơ, không biết chừng vẫn còn đang bế quan tu hành trong tiên vực Thái Thần cũng nên! Thế là ai nhỉ?

Thân phận của hắn nay đã khác rồi, trừ khi hắn bại lộ thân phận, còn không thì đáng ra người quen cũ sẽ không nhận ra mới phải.

Tần Ninh cũng đang thắc mắc về vấn đề này.

Nhìn ngọc bội bên hông, Tần Ninh muốn tìm ra một ít manh mối trong vật này, nhưng hắn ngắm nghía nó đã lâu mà vẫn chưa phát hiện được gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK