Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt của Kha Vũ kia lúc này mới thay đổi.

Tần Ninh đúng là không nể mặt ai.

“Điện hạ Kha Vũ, tên này thật sự không biết tốt xấu, để thuộc hạ thay ngài giáo huấn hắn!”, một thanh niên bên cạnh Kha Vũ lạnh lùng nói.

“Cút xuống!”

Kha Vũ lúc này lại trầm giọng quát: “Còn nói thêm một câu nữa thì cút ngay lập tức cho ta”.

Kha Vũ nói xong, sắc mặt thanh niên kia run run, hắn ta cắn môi, không nói gì nữa.

“Nếu Tần công tử không có hứng thú thì xin cáo từ!”

Kha Vũ chắp tay, dẫn người rời đi. Công chúa Linh Lung lúc này cười nhạt nói: “Tần công tử, hoàng tử Kha Vũ là một trong những hoàng tử giỏi giang nhất trong cương quốc Thiên Hà đó. Nếu đắc tội hắn ta thì không phải chuyện tốt lành gì đâu. Nếu làm bạn với người này, hắn ta sẽ tuyệt đối bảo vệ bạn bè, còn nếu là kẻ địch thì hắn ta sẽ báo thù ngay”.

“Không sao cả!”

Tần Ninh nhìn công chúa Linh Lung, lại nói: “Nếu có bạn bè nào muốn hợp tác, cô có thể gọi đến”.

Công chúa Linh Lung gật đầu, cáo từ rời đi.

Nhóm Yến Quy Phàm lúc này nhìn Tần Ninh.

“Có gì muốn nói thì nói đi!”

Yến Quy Phàm nóng lòng nói: “Tần công tử, di tích đó ta cũng có nghe nói đến, là nơi tôn giả Đại Hoang tọa hóa, cô đọng thành Đại Hoang tôn cốt. Đại Hoang tôn cốt có giá trị cực lớn, ai có được nó thì sẽ không tiếc công sức mà bảo vệ”.

“Thật ra một miếng lệnh bài đổi lấy việc chia sẻ bảo đồ thì cũng khá đáng giá!”

Tần Ninh nhìn Yến Quy Phàm, lại nhìn những người khác hình như cũng có ý đó, liền mỉm cười.

“Các ngươi lần đầu ra ngoài đấy à?”

Hả?

Tần Ninh nói vậy, tất cả đều ngơ ngác.

“Kha Vũ có ngu không?”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Nếu không ngu thì tại sao một thứ tốt như thế, hắn ta không giữ lấy cho mình, mà lại chịu chia sẻ cùng ta? Đây cũng đủ để chứng minh di tích này rất nguy hiểm”.

Lời này nói ra, tất cả đều gật đầu.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Mà nếu như ta muốn có nó thì tự ta đi là được, việc gì phải đi cùng hắn ta chứ? Về bảo đồ gì đó... đầu óc ta còn chính xác hơn bảo đồ nhiều”.

“Ặc...”

Nghe vậy, đám người chỉ biết cười lúng túng.

Tần Ninh cũng không phải đang nói bừa bãi.


Đại Hoang Cổ này biến thành một nơi nguy hiểm cũng là do năm đó hắn tạo ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK