"Thời không méo mó, Trung Tam Thiên bị nuốt chửng, không còn tồn tại nữa".
Những người có mặt tại đây đều lộ vẻ kinh hoàng.
"Sư tôn, người có cách giải quyết không ạ?"
Khúc Phỉ Yên hỏi tiếp.
Tần Ninh nhìn trời một lúc rồi lại nhìn mọi người, nói: "Cú tự bạo của Ô Linh Thần đã gây tổn hại đến căn cơ của ta, nếu như sử dụng nguyên lực của trận văn Trận tích thì có thể sửa chữa lại được".
"Có điều ta lại không làm được".
Chiêm Ngưng Tuyết nói ngay: "Để con!"
Tần Ninh nhìn lướt qua Chiêm Ngưng Tuyết.
"Con làm được".
Chiêm Ngưng Tuyết dõng dạc nói: "Những năm gần đây con cũng đang nghiên cứu về Trận tích, hiểu biết và mức độ vận dụng nó của con không thấp hơn sư tôn đâu ạ".
Tần Ninh từ tốn trả lời: "Cũng không phải ta lo lắng ngươi không làm được mà là ngươi đã chạm đến bí mật của Chân Tiên, ta lo rằng nếu ngươi làm thì sẽ thúc đẩy quá trình tiến lên Chân Tiên của ngươi nhanh hơn. Đến lúc đó, ngươi sẽ phi thăng đấy".
Hắn vừa cất câu này lên thì Chiêm Ngưng Tuyết sửng sốt.
"Không sao đâu ạ".
Nhưng chốc lát sau, Chiêm Ngưng Tuyết cười hỏi: "Không phải sư tôn cũng muốn thành tiên sao?
Sớm muộn gì cũng tới lúc đó thôi mà, hơn nữa các vị sư huynh sư đệ đều ở trên Thượng Tam Thiên, con đi trước nhân tiện tìm họ luôn".
Tần Ninh gật đầu.
Quả thật trước mắt không còn ứng cử viên nào tốt hơn Chiêm Ngưng Tuyết.
"Nhớ kỹ điều này!"
Tần Ninh dặn dò: "Khi từ Hư Tiên đến Chân Tiên sẽ phải trải qua thiên kiếp, không phải đánh vào thân xác của ngươi mà đánh vào tâm niệm của ngươi. Nếu ngươi không trụ được thì phải nhớ đến điều ngươi trân trọng nhất, không thể nào vứt bỏ nhất".
"Vâng!"
Chiêm Ngưng Tuyết cầm cây thước đen trong tay tiến lên một bước.
Khúc Phỉ Yên đang đứng kế bên Tần Ninh bỗng nhiên tỏ ra vui mừng.
"Sao trông ngươi vui thế?"
Tần Ninh cau mày hỏi.
Khúc Phỉ Yên đáp lại ngay: "Dạ?
Có đâu ạ?
Có ạ?"
Hứa Huyền Diệp gật đầu.
Khúc Phỉ Yên trừng mắt nhìn hắn ta.
Đương nhiên tâm trạng nàng đang rất vui rồi.