Tuyết Phi Yến đi ở phía trước, chậm rãi nói: “Trên thực tế, ta rất tò mò vì sao sáu vị đường chủ không ra tay giết ngươi luôn, đồ đệ và thú cưỡi của ngươi đúng là rất có thực lực, ta cũng chưa chắc có thể thắng được họ, nhưng... nếu sáu đường chủ ra tay thì hai bọn họ cũng sẽ khó mà đỡ được”.
Nghe vậy, Tần Ninh cười đáp: “Ai mà biết... chắc là cảm thấy thời cơ chưa chín muồi đi”.
Tuyết Phi Yến nhướng mày, hơi khựng lại, sau đó thì tiếp tục đi lên phía trước.
Tần Ninh nói tiếp: “Diệp Nam Hiên đâu? Có tin tức gì chưa?”
Nghe vậy, Tuyết Phi Yến quay người nhìn Tần Ninh, ánh mắt lộ ra một tia sát khí.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tuyết Phi Yến từ từ nói: “Có hai cường giả cảnh giới Thánh Tôn đỉnh phong ở bên cạnh, sao lại đến Võ Môn của ta?”
“Giờ lại thăm dò tin tức của môn chủ nhà ta, ngươi muốn làm gì?”
Tần Ninh không hề đáp lại câu hỏi của Tuyết Phi Yến mà chỉ mỉm cười: “Ta chẳng muốn làm gì cả, chỉ là... hỏi thăm thôi...”
“Hừ!”
Tuyết Phi Yến lúc này lại bước tiếp.
Tần Ninh lại hỏi: “Ngươi tức giận đến thế làm gì?”
“Võ Môn bây giờ bên trong thì không ổn, bên ngoài thì loạn lạc, Diệp Nam Hiên vắng mặt, không ai có thể trấn áp được cục diện!”
“Các ngươi đã có chuẩn bị gì để đối phó Ma tộc rồi?”
Nghe xong, Tuyết Phi Yến hơi sửng sốt, gần như hóa thành một tàn ảnh, rút ra một cây chủy thủ kề vào cổ Tần Ninh.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tuyết Phi Yến lạnh lùng nói.
Chuyện Ma tộc.
Mà kẻ này cũng biết.
Nhưng nhìn thế nào thì Tần Ninh cũng chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng.
“Ta đã nói rồi, đừng kích động”, Tần Ninh lại nói: “Ta chỉ muốn biết Võ Môn các ngươi đã nhận được bao nhiêu tin tức, và chuẩn bị thế nào rồi thôi!”
“Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết à?”
Tuyết Phi Yến lạnh lùng nói.
“Yến Phi Tuyết, Võ Môn của hiện tại chỉ dựa vào ngươi với Diệp Bắc Phong cùng Liễu Vạn Quân thì có khống chế nổi không?”, Tần Ninh chỉ lạnh nhạt nói.
Yến Phi Tuyết!
Ba chữ này vừa thốt ra, nắm đấm của Tuyết Phi Yến hơi run.
“Ngươi cẩn thận, không thì ta sẽ bổ nát đầu ngươi đấy!”