Quân Phụng Thiên lại sáp tới gần, nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
"Vô Ngân ca, quá tốt rồi!"
Quân Phụng Thiên vui vẻ từ tận đáy lòng.
Mà vào lúc này, hai người Cổ Trích Tinh và Hoàng Vô Kỵ đã hoàn toàn nổi giận.
Bị một khôi lỗi ngăn cản, hai người đã thi triển ra tuyệt kỹ cả đời mới có thể đánh lùi được khôi lỗi Khương Vân Tùng.
Quân Phụng Thiên liền nói ngay: "Ca, ngươi chờ một chút, ta làm thịt hai tên khốn kiếp này trước đã".
Vừa nói, hắn ta vừa cầm Vẫn Nhật Tiên Kỳ đi, bóng người bay lên trời.
"Hoàng Vô Kỵ!"
"Cổ Trích Tinh!"
"Vừa rồi ông đây đã nói giết hai người các ngươi vô cùng đơn giản, hai người các ngươi lại không tin!"
Quân Phụng Thiên hừ một tiếng nói: "Bây giờ, ngày chết của các ngươi đã đến rồi".
Vừa nói, Quân Phụng Thiên vừa vung vẩy Vẫn Nhật Tiên Kỳ.
Ầm ầm ầm... Ngay lập tức, những tiếng nổ vang lên khắp nơi trong trời đất.
Tiên kỳ lung lay, khí tức kinh khủng bộc phát ra.
Trong trời đất như có từng viên thiên thạch rực lửa cuồn cuộn bay tới từ bốn hướng.
Tiếng nổ không ngừng vang lên.
Từng viên vẫn thạch, hướng Cổ Trích Tinh cùng Hoàng Vô Kỵ đập tới.
"Đáng chết!"
"Tiên uy của tiên khí lưu ly!"
Lúc này Hoàng Vô Kỵ và Cổ Trích Tinh nào còn có ý chí chiến đấu nữa.
Bây giờ chạy mới là việc quan trọng.
Ầm ầm ầm... Một giây sau, từng viên hỏa cầu thiên thạch lần lượt nổ tung.
Phạm vi mười dặm, năm mươi dặm, trên trăm dặm, giờ phút này tất cả đều tràn đầy ngọn lửa vô tận cháy mạnh, phá hủy bất kỳ đỉnh núi đất đai nào trở ngại, khí tức kinh khủng xông thẳng tới chân trời.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Hồi lâu sau.
Những dãy núi trong phạm vi trăm dặm đã trở thành phế tích.
Bóng người Cổ Trích Tinh, Hoàng Vô Kỵ biến mất không thấy.
Mà Quân Phụng Thiên cũng không biết tung tích.
Trong di tích.
Một vùng đất hoang vu yên tĩnh.