Lúc này, trong ngoài cơ thể sáu người, tầng tầng ánh sáng lưu chuyển, hiện ra vô cùng linh thiêng và vinh hiển.
Dần dần, khi khí tức trong cơ thể sáu người hoàn toàn ổn định, họ nhìn nhau, kinh ngạc vui mừng không ngớt.
Lúc này sáu người lần lượt đi tới trước mặt Tần Ninh cung kính hành lễ.
“Cũng không tệ…”
Ánh mắt Tần Ninh lộ ra vẻ tán thưởng nói.
Tề Phi Vân vốn là cảnh giới Đại Thánh Vương, lần này đạt đến cảnh giới Thánh Vương lục hiền.
Hai người Tề Chi Vũ và Tề Hạo nay đã nhảy qua cảnh giới Đại Thánh Vương, trực tiếp từ cảnh giới Tiểu Thánh Vương trở thành cảnh giới Thánh Vương tam hiền.
U Hồn Thiên cũng từ cảnh giới Đại Thánh Vương đạt đến cảnh giới Thánh Vương lục hiền.
Hai người Lý Tín và Sở Hà đạt đến cảnh giới Thánh Vương tam hiền.
Hai người có thể nói là đều tăng vượt cấp.
Hơn nữa, đối với họ, có lẽ tu hành cảnh giới Thánh Vương cả trăm năm ngàn năm thì cũng rất khó bước thêm một bước.
Tăng uy năng của thể hồn phách cần tu hành tích lũy theo ngày tháng, mỗi một bước đều vô cùng gian nan.
Bọn họ đã từng là thiên tài, nếu không, cũng không thể nào đạt đến cảnh giới Thánh Vương.
Nhưng đạt đến Thánh Vương lại trở thành điểm khó vượt qua của bọn họ, khiến bọn họ muốn bước thêm một bước cũng rất khó khăn.
Nhưng hôm nay lại cứ như một bước lên đến trời.
Lúc này trong sáu người thì có hai người Thánh Vương lục hiền, bốn người Thánh Vương tam hiền.
Thực lực này cũng không tính là yếu.
Lúc này Tề Phi Vân, U Hồn Thiên nhìn sang Tần Ninh với ánh mắt như nhìn một vị thần.
“Chắc không chỉ là tăng cảnh giới chứ?”, Tần Ninh bình thản nói: “Sáu vị Thánh Hoàng chắc hẳn khi còn sống cũng có thánh khí, theo lý thì có thể lấy được”.
Lời vừa được nói ra, Tề Phi Vân nắm lòng bàn tay lại, một thanh trường mâu xuất hiện trong tay.
“Ấy!”
Lúc này Dịch Bình Xuyên kinh ngạc nói: “Ta nhớ đây là… mâu Truy Thiên? Hình như năm đó Thiên Võ Hùng Phong của Thiên Võ Đạo đã dùng cây trường mâu này phải không?”
“Ừm”.
Tần Ninh gật đầu.
Tề Phi Vân giao trường mâu cho Tần Ninh.