Sau khi bôi lên thứ nước màu vàng nhạt, thân thể mọi người đều tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, nhưng làn da trắng như tuyết đã hơi ngả màu lúa mạch.
Nhưng bọn họ cũng không quan tâm lắm, dù sao mùi cũng thơm, khiến bọn họ quên đi sự thay đổi về làn da.
Tần Ninh xin thề, hắn sẽ không bao giờ nói cho những người này biết dịch vàng nhạt này thực ra là nước tiểu của con Sơn Dung Tiêu Thố non.
Nếu không, hắn e là những người này sẽ lột da rút xương hắn rồi chôn hắn ở đây mất.
Sơn Dung Tiêu Thố sinh nở xong sẽ rất táo bạo, nhưng vô cùng yêu thương con non. Cho nên nó sẽ dùng phân cùng nước tiểu của con non phân tán khắp địa bàn của mình.
Một là cảnh cáo kẻ ngoại lai, hai là có thể thấy tình yêu thương của Sơn Dung Tiêu Thố cho con nó.
Từ khi sinh con non ra, cha mẹ luôn coi con non là toàn bộ của mình.
Mọi người đã xong.
Chỉ có Ôn Hiến Chi là ở mãi không đi ra.
“Ngươi vẫn chưa xong à? Mọi người đang chờ ngươi đó!”
Tần Ninh hét vào chỗ cái cây.
“Sư tôn đừng vội mà...”
Ôn Hiến Chi lúc này nói vọng ra: “Để con bôi chỗ đó kỹ một chút, đảm bảo chỗ đó được an toàn”.
Nghe vậy, Tần Ninh hoàn toàn im lặng.
Cái tên khốn kiếp này!
Không bao lâu sau, Ôn Hiến Chi đi ra, thần bí tới bên cạnh Tần Ninh, thấp giọng nói: “Sư tôn, con đã bôi chín lần, bôi đến thâm cả ra”.
Vẻ mặt Tần Ninh ghét bỏ.
“Người không tin ạ?”
Ôn Hiến Chi nói: “Không tin thì con cho người xem!”
Nói xong, Ôn Hiến Chi định cởi quần.
“Cút mau cho ta!”
Tần Ninh mắng: “Cái loại ghê tởm này, xéo đi!”
Lúc này, mười mấy người tập trung, làn da đều hóa thành màu vàng nhạt, nhìn vô cùng kỳ lạ.
Nhưng giữa đám người lại có một vệt sáng nhìn cực kỳ chói mắt, nhìn kỹ thì chính là Ôn Hiến Chi.
Thậm chí còn thấy giữa hai chân Ôn Hiến Chi đã ướt một mảng, bị nhuộm thành màu vàng nhạt.