Chẳng sợ khó khăn, cô ấy vẫn sẽ đuổi theo bước chân của hắn.
Lúc này, trước cầu thang Nguyên Hoàng cung.
Thạch Cảm Đương lẳng lặng ngồi đó, vết thương ở ngực đã khép lại, còn thương tích bên trong thì phải cần thời gian để bồi dưỡng.
Phệ Thiên Giảo cũng nằm trên cầu thang, chán chường nhìn bầu trời đêm.
Thạch Cảm Đương thở dài, không nhịn được nói: “Cẩu độc thân, quả thật là đáng thương…”
Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì lỗ tai dựng thẳng, vẻ mặt mông lung.
Cẩu độc thân?
Độc thân không tốt sao?
Không có người khác làm phiền mình, vui chơi giải trí rồi ngủ nghỉ, thoải mái biết bao nhiêu?
Giống như Tần Ninh và Dương Thanh Vân vậy, muốn phụ nữ làm cái gì?
Không có ý nghĩa!
“Phệ Thiên Giảo đúng không?”, Thạch Cảm Đương nhìn về phía Phệ Thiên Giảo nói: “Năm đó, ngươi gặp sư tôn như thế nào vậy?”
“Ta biết mỗi đời sư tôn chỉ nhận một đồ đệ, vị đồ đệ thứ hai của sư tôn là người như thế nào vậy? Nói với ta một chút đi? Có phải là rất lợi hại hay không?”
Nghe được những lời này, Phệ Thiên Giảo gãi gãi đầu, mở miệng nói: “Không lợi hại, Ôn Hiến Chi…Rất ngu ngốc…Thường xuyên bị thánh thú của mình đánh!”
“Tuy nói Huyết Thể Thanh Thiên Giao kia là thánh thú cấp chín, nhưng mà thực lực chênh lệch nhiều, vậy mà mỗi ngày Ôn Hiến Chi đều bị đánh”.
“Lần trước, hình như Huyết Thể Thanh Thiên Giao xuống tay nặng quá, đánh hắn ta bị thương nặng, đến bây giờ cũng không biết là đi đâu rồi!”
Nghe được những lời này, Thạch Cảm Đương thở ra một hơi.
Ôn Hiến Chi?
Là đồ đệ ở kiếp thứ hai của Tần Ninh sao?
Nghe có vẻ như…đầu óc không tốt lắm!
Sau này phải tránh xa mới được.
Trong lúc Thạch Cảm Đương đang tự mình suy tư, Phệ Thiên Giảo ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng nâng mắt, nhìn lên.
Chỉ thấy trong đêm tối, từng bóng người đang lao nhanh về phía bọn họ.
Nhưng mà mấy bóng người đó chỉ tới gần rồi nhanh chóng lướt, không để ý tới bọn họ nữa, Phệ Thiên Giảo và Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng lười đi quản.
Bên phía đám người kia, người cầm đầu rõ ràng là Yến Vô Thượng.
“Đại nhân!”
Một gã Thiên Thánh chắp tay nói: “Đại nhân đừng nóng vội, sự việc đã xảy ra rồi, trước mắt, chúng ta không nên liều lĩnh, có thể bên phía tộc trưởng còn chưa điều tra rõ ràng…”
“Điều tra cái gì?”
Yến Vô Thượng hừ một tiếng nói: “Cha ta chết, huynh đệ của ta không biết sống chết như thế nào, việc này còn cần phải điều tra sao?”
“Kẻ giết người có thể đã sớm rời đi, chúng ta phải trở về thành Yến Vân, rồi điều tra cẩn thận, bây giờ, việc cấp bách là phải trở về”.
Sắc mặt Yến Vô Thượng trở nên khó coi.
Hắn ta là cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm.
Tiến thêm một bước nữa chính là Thánh Vương vô địch.
Vậy mà cố tình vào đúng lúc này, phụ thân lại xảy ra chuyện.
Rốt cuộc là tại sao lại như thế này?
Tốc độ của Yến Vô Thượng nhanh hơn, hướng thẳng về phía thành Yến Vân.
…
Màn đêm trước khi bình minh lên là u ám nhất.
Chỉ là phía đường chân trời, một ánh bình minh đang từ từ dâng lên, đêm tối không chỗ nào lẩn trốn, biến mất chẳng thấy đâu.
Thay vào đó là ánh sáng mặt trời.