Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỏi xem sao?

Lâm Uyên ngạc nhiên hỏi: "Thần Nhi, con còn biết... tiếng quỷ nữa à?"

"Không đúng không đúng, không phải con nói con chưa từng tới A Tị Địa Ngục sao?

Sao biết nhiều về nơi này thế?"

Lâm Uyên chất vấn.

Tần Ninh cười hỏi: "Lão cha à, cha già rồi hả?"

"Con chưa tới A Tị Địa Ngục bao giờ nhưng Trung Tam Thiên có bề dày lịch sử lâu đời, rất nhiều ghi chép liên quan đến A Tị Địa Ngục mà".

"Hơn nữa tiếng quỷ mà cha nói... Trong A Tị Địa Ngục này nào phải chỉ có sinh linh trong Vô Tương Thiên ở Trung Tam Thiên đâu, mà có cả các sinh linh trong thế giới bao la hơn mà".

"Thế giới này lắm điều kỳ quái, chuyện khó tin nhiều lắm ạ".

Lâm Uyên hỏi tiếp: "Chỉ là, ta thấy A Tị Địa Ngục mênh mông rộng lớn, mặt trăng máu chiếu rọi xuống, cha con chúng ta chẳng biết gì về nơi này, làm sao tìm được?"

"Làm sao tìm được?"

Tần Ninh nhìn thoáng qua cách đó không xa, cười nói: "Chúng ta đâu cần đi tìm làm gì!"

Sau khi Tần Ninh dứt lời, đằng xa có một trận âm phong rít gào giận dữ cuốn tới trong màn sương dày đặc.

Trong lúc nhất thời, chỉ thấy màn sương dày đặc kia che khuất bầu trời, không lâu sau, nó hóa thành từng khí tức kinh khủng. Chỉ thấy một đôi mắt màu xanh thẫm xuất hiện trước mắt hai cha con.

Những bóng dáng kia lơ lửng trên bầu trời, toàn bộ thân thể đều tối đen như mực, tụ tập lại một chỗ giống như một làn sương.

Hơn nữa, nhìn kỹ hơn thì thấy nó còn phân hóa ra tứ chi cực kỳ đơn sơ, khuôn mặt cũng mơ hồ không rõ ngũ quan, chỉ có đôi mắt là tỏa ra ánh sáng màu xanh thẫm hết sức rõ ràng.

"Chết tiệt!"

Lúc này, Lâm Uyên vận chuyển khí tức trỗi lên.

"Những thứ này đều là quỷ mị".

Tần Ninh lại không hề tỏ ra sốt ruột hay nôn nóng, cất tiếng: "Chúng ta chính là thuốc đại bổ trong mắt chúng, chỉ cần còn đứng tại đây, bọn chúng sẽ ồ ạt kéo nhau đi tìm chúng ta không ngừng".

Lúc này, một toán quỷ mị ùn ùn kéo đến, bao vây cha con hai người.

"Cha, giết bọn quỷ mị này cũng có ích đấy ạ. Sau khi chết đi, bọn chúng sẽ hóa thành cội nguồn hồn phách tinh thuần nhất. Những cội nguồn này con cũng khó giải thích được là gì nhưng rất có lợi trong việc tu hành, nhất là ở cấp bậc Hồn Phách Biến tam biến của cha. Cha hấp thu nhiều vào, nói không chừng có thể đến cấp bậc Vạn Nguyên Biến tứ biến đấy".

"Hiểu rồi".

Lúc này, Lâm Uyên nắm chặt hai tay lại, lượng khí huyết bàng bạc trong cơ thể bộc phát ra.

"Mấy ngày qua bị tra tấn đến độ người không ra người quỷ không ra quỷ, ta sắp phát điên luôn rồi".

Lâm Uyên gầm lên một tiếng, nói: "Tên nhãi nhà con đã vứt bỏ tuổi thọ để chữa thương cho ta, bây giờ nghỉ ngơi một lát cho khỏe, mọi chuyện cứ để ta lo".


Nói xong, ông ấy cất bước, sát khí trong cơ thể ngưng tụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK