Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười mấy thân ảnh lúc này vây xung quanh.

Hai thân ảnh chậm rãi đi ra.

Chính là Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.

“Chàng thật xấu…”, Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Đã sớm nhìn ra rồi?”

“Cũng không coi là nhìn ra từ sớm”.

Tần Ninh đứng chắp tay, nhàn nhạt nói: “Mới bắt đầu, Vô Lượng Kiếm Tử tìm chúng ta, trong lòng ta chỉ tồn tại nghi ngờ, chuyện tốt như vậy tam đại tông môn sẽ tìm người ngoài?”

“Mãi đến khi ba phe rời đi ta mới biết!”

“Nhưng cũng chẳng gây khó với ta, nên ta cũng không nói gì”.

“Chỉ là tính kế thì cứ tính kế, tính kế trên đầu ta thì không thể nhẫn nhịn”.

Cửu Anh lúc này oa oa hét lớn: “Cái thứ không biết sống chết”.

Tần Ninh cười nói: “Ba vị Thiên Nhân chỉ sợ vẫn không giết chết bọn chúng, đừng để bọn chúng chạy mới được”.

Nghe thấy lời này, trong lòng Cốc Tân Nguyệt cũng kinh ngạc.

Lộc Phương và Lộc Viên Thiên Nhân chỉ là Thiên Nhân nhất bước, liên hiệp có thể chiến Thiên Nhân nhị bước.

Hồng Lưu Thiên Nhân càng không cần phải nói, Thiên Nhân tam bước.

Không giết chết ba người?

Không thể nào! Giao chiến lại kéo ra.

Chỉ là lần này không phải ba người Vô Lượng Kiếm Tử.

Mà là sáu người! Sáu người đánh nhau, tiếng chém giết mang theo từng đường khí tức mạnh mẽ khuếch tán ra.

Cảnh giới Quy Nhất cửu mạch! Cảnh giới Thiên Nhân.

Đây thứ hạng chiến lực đứng hàng đầu trên đại lục Vạn Thiên.

Ầm…

Tiếng nổ tung giữa không trung.

Cây cối sụp đổ mảng lớn.

“Đi chết đi!”

Đột nhiên một tiếng quát vang lên.

Hồng Lưu Thiên Nhân, cảnh giới Thiên Nhân tam bước.

Lúc này hoàn toàn bùng nổ.

Ông ta thật sự phẫn nộ rồi.

Trong lòng kiếm nén một luồng lửa giận, lúc này giải phóng toàn bộ trên người Vô Lượng Kiếm Tử.

Bùm… Tiếng nổ tung vang lên.

Vô Lượng Kiếm Tử bây giờ hai cánh tay máu thịt trộn lẫn, cơ thể lại thêm vết thương kinh khủng, vết này đáng sợ hơn vết kia.

“Hồng Lưu Thiên Nhân, ta là truyền nhân của Vô Lượng Kiếm phái, ông dám giết ta?”

“Có gì không dám?”

Hồng Lưu Thiên Nhân phẫn nộ quát: “Giết ngươi, lão phu cùng lắm rời khỏi đại lục Thiên Ngoại, kẻ nào có bản lĩnh làm khó ta?”

Lời nói vừa dứt, Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này bước ra, sát khí dâng trào.

“A…”, tiếng kêu thê thảm vang lên, lúc này sắc mặt Vô Lượng Kiếm Tử trắng nhợt.

Thiên Nhân tam bước! Cho dù hắn ta lại nghịch thiên cũng không phải là đối thủ.

Vừa rồi còn đang thảo luận vương khí thuộc về ai.

Nhưng bây giờ… mạng cũng khó giữ được.

“Tần Ninh!”

Đôi mắt Vô Lượng Kiếm Tử bây giờ nhìn thẳng vào Tần Ninh.

“Ngươi chết không được tử tế!”

Một tiếng hét vừa dứt, cơ thể Vô Lượng Kiếm Tử bị Hồng Lưu Thiên Nhân hoàn toàn khống chế.

Âm thanh đùng đùng, cơ thể Vô Lượng Kiếm Tử gãy lìa, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng xương vỡ vang lên… Lúc này ánh mắt mọi người run lên.

Vô Lượng Kiếm Tử, xong đời!

Tần Ninh lúc này nhàn nhạt nói: “Mưu tính trên đầu ta, các ngươi không chết thì ai chết!

Vô Lượng Kiếm Tử chết rồi.

Hai người Khai Sơn Cự Tử và Phương Thiên Tử hoàn toàn ngây ngốc.

Bọn họ có thể tiếp tục kiên trì bởi vì hai người Lộc Phương và Lộc Viên là Thiên Nhân, nhưng chỉ là Thiên Nhân nhất bước, bọn họ không phải không có cách bảo vệ tính mạng.

Chỉ là bây giờ Vô Lượng Kiếm Tử đã chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK