“Làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành? Các người cũng xứng sao?”
Tần Ninh vung tay lên, linh khí rung chuyển.
Oanh...
Một quyền trực tiếp đập ra.
Tiếng rào rào, vào thời khắc này vang lên.
Mặt nước bỗng rung động.
Lúc này, mọi người đứng ở bên bờ đảo.
Rung....
Một âm thanh cộng hưởng không ngừng vang lên.
Trên đảo, từng cái xúc tu trơn tuột bóng nhẫy vươn ra.
“Chạy!”
Giờ khắc này, ai còn quan tâm bảo bối bí mật gì nữa.
Thiếu chủ Thánh Thiên và Lý Nguyên Bân tức thì lui lại.
“Chạy thoát sao?”
“Còn nhớ rõ ta nói hậu quả khi vận dụng linh khí ở đây là gì không?”
Tần Ninh đứng vững tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Nhưng đầu ngón tay hắn đang có các luồng linh khí mạnh mẽ nhập xuống biển.
Tiếng nước chảy ào ào không ngừng vang lên.
Lần này, không chỉ có ở trên đảo mà ở khu vực mười dặm biển quanh đó đều có xúc tu xuất hiện.
“Giết!”
Lý Nguyên Bân lúc này sao còn quan tâm nổi những thứ đó, trực tiếp giết ra.
Oanh...
Tức thì, sóng biển ầm ầm dựng lên.
Những xúc tu trong biển tấn công tất cả.
Bọn họ càng phản kháng, xúc tu càng nhiều.
“Cha, cứu con với!”
Một tiếng quát vào thời khắc này vang lên.
Những đám xúc tu kia chém không xuể, càng chém càng có thêm nhiều.
Dù là cảnh giới Hóa Thần cũng khó mà phá giải.
Nhưng kỳ lạ là, đám xúc tu ấy lúc này lại làm như không nhìn thấy Tần Ninh, không hề tấn công hắn.
Sao lại có thể như thế?
“Chuyện gì xảy ra?”
Nghe được tiếng la Lý Nguyên Bân, Lý Hoành Trung, Đồ Vạn Sơn, lúc này đã là dẫn người mà tới.
Nhìn thấy trận chiến ngoài khơi, vô số xúc tu tuôn ra, hai người cũng thay đổi sắc mặt.
“Cha, Tần Ninh cố ý hãm hại chúng ta!”
Lý Nguyên Bân quát lên: “Tên khốn kiếp này!”
“Tần Ninh đâu rồi?”