Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn phải đi chín đời chín kiếp, cho nên, để cho cố nhân ngày xưa vẫn nhận ra thì Tần Ninh sẽ để lại một chút ước định độc nhất vô nhị.

Với người bên ngoài, có lẽ chỉ cần một tầng bảo vệ.

Nhưng Phệ Thiên Giảo... đầu óc quá đần, cho nên Tần Ninh chuẩn bị ba lần bảo vệ.

Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn Phệ Thiên Giảo với ánh mắt chờ mong.

Chiêu này bày ra, cho dù là kẻ ngu cũng nhận ra.

Phệ Thiên Giảo không ngu đến mức đó.

Từ từ, Phệ Thiên Giảo nhìn Tần Ninh, ánh mắt chứa mấy phần mê man, mấy phần thanh tịnh, lẩm bẩm: "Ngự Thiên Thánh Tôn..."

"Không sai, là ta".

Tần Ninh gật đầu nói: "Ta trở về".

"Cút xéo đi!"

Nhưng sau một khắc, đột nhiên.

Phệ Thiên Giảo gầm lên một tiếng.

Tần Ninh cùng đám Giản Bác không khống chế được bản thân, giống như bị một cơn cuồng phong thổi bay ra bên ngoài Ám Thiên cốc.

Hai bia đá lúc này ầm ầm khép lại.

Mà sơn cốc truyền ra một âm thanh như sói như chó đang ngao ngao gọi, thanh âm nghe có chút buồn cười, nhưng lại truyền ra khắp Thánh Thú tông cùng Thánh Thú sơn.

Đám thánh thú trong khu vực bán kính trăm dặm đều phải run rẩy lẩy bẩy...

Mà giờ khắc này, Tần Ninh vỗ bụi trên người, đứng dậy, một mặt khó tin.

Không nhận ra ta?

Làm sao có thể!

Năm đó, khi kết thúc đời thứ hai, lúc tọa hóa, hắn đều đã chuẩn bị mọi thứ rất hoàn hảo.

Bảo Ôn Hiến Chi phát triển khiêm tốn Thánh Thú tông, chờ hắn trở về.

Làm ra ba tiêu chí nhận mặt với Phệ Thiên Giảo.

Hiện tại hay quá rồi.

Ôn Hiến Chi quá mức khiêm tốn, Thánh Thú tông có tận chín người.

Mà Phệ Thiên Giảo... không nhận ra mình!

Vào giờ phút này, ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều kêu rên không thôi.

"Tần tổ sư thúc!"

Giản Bác oán giận nói: "Đó là thú cưỡi của lão tổ tông, mặc dù người là đệ tử mới được lão tổ tông thương yêu, nhưng Phệ Thiên Giảo chỉ nhận lão tổ tông thôi".

"Đúng vậy!"

Nhan Như Họa giờ phút này cũng đau đến nhe răng trợn mắt, nói: "Năm đó nghe nói Huyết Thể Thanh Thiên Giao của sư tổ thấy ngứa mắt Phệ Thiên Giảo, thế là hai con bèn đánh nhau".

"Kết quả, Huyết Thể Thanh Thiên Giao bị Phệ Thiên Giảo cắn bảy tấc, một mực không nhả ra. Sau này sư tổ tự mình xuất thủ, kết quả bị Phệ Thiên Giảo dùng một cái đuôi quăng bay..."

"Cuối cùng vẫn là Ngự Thiên Thánh Tôn tự mình ra mặt, người quát lớn một tiếng thì Phệ Thiên Giảo mới nhả ra".

"Ngay cả tổ sư đều không nhận thì sao nó có thể nhận tổ sư thúc chứ!"

Nghe đến mấy câu này, Tần Ninh lại hơi sững sờ.

Không đúng!

Tần Ninh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt.

Với cái đầu óc ngu ngơ của Nhị Cẩu Tử, sẽ không phải là... quên mất tiêu chí nhận mặt của bọn họ rồi?


Mà lúc này, bên trong Ám Thiên cốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK