“Ừm...”, Diệp Viên Viên gật đầu đồng tình.
Lúc này, Thạch Cảm Đương xen vào: “Nhưng con nói thật, nhìn không giống người đã sống lâu gì cả, ước chừng hai mươi tuổi xuân thôi mà...”
Nghe vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi trăm miệng một lời nói: “Thế à?”
“Ặc... Nhưng so với hai vị sư nương thì đúng là muỗi...”
Dương Thanh Vân cười nói: “Hai vị sư nương đừng lo, hãy nhìn ánh mắt của sư tôn kìa... không hề có tình yêu!”
Nghe vậy, mấy người đều nhìn Tần Ninh.
Ánh mắt Tần Ninh lúc này chỉ có bình thản và tĩnh lặng, dường như không hề có bất kỳ tình cảm nào khác.
Dương Thanh Vân nói tiếp: “Mỗi lần sư tôn nhìn thấy hai vị sư nương, có thể nói là yêu thương tràn ngập, giữa Thanh Vân và phu nhân cũng vậy...”
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên nghe vậy thì vẻ mặt tuy thận trọng nhưng trong lòng lại nở hoa.
Thạch Cảm Đương đứng một bên, thì thầm: “Lợi hại thật, nịnh mà như không nịnh”.
Tần Ninh mặc đồ trắng, thân khoác áo choàng, đứng vững giữa không trung, gió thổi nhẹ qua, áo choàng khẽ nhúc nhích theo gió, tóc dài phất phơ, lạnh nhạt mà phiêu dật...
Thời Thanh Trúc lúc này cũng đứng tại không trung, nhìn Tần Ninh, ánh mắt ẩn chứa vài phần chờ mong, mấy phần nhát gan, vài phần kinh hãi, và một chút... lúng túng.
“Chủ thượng!”
Lục Húc phá vỡ sự yên lặng, chắp tay nói: “Tần Ninh đến Thanh Tiêu Thiên chúng ta làm loạn, may mắn chờ được chủ thượng quay về”.
“Ngươi câm mồm!”
Ôn Hiến Chi mắng: “Lão già, ngươi đúng là càng già càng bẩn tính”.
“Ngươi...”
Mà lúc này, Phi Vân Phi đứng cạnh Tần Ninh lại nhìn Tần Ninh, không khỏi hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy? Chủ thượng mấy ngày qua đưa chúng ta đến dãy Thanh Vân để tìm tung tích của Diệp Nam Hiên, ngươi lại đến Thanh Tiêu Thiên làm loạn?”
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ thản nhiên nói: “Ta không hề làm loạn...”
Phi Vân Phi lúc này nhìn quanh.
Thế này mà còn không phải làm loạn?
Nếu bọn họ không chạy về thì e là Thanh Tiêu Thiên sẽ bị Tần Ninh phá hỏng rồi.