Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Khai Nguyên lên tiếng nói: “Xin Tần tông chủ nể tình người không biết không có tội, tha mạng cho bọn họ!”

Tần Ninh nhìn về phía Diệp Khai Nguyên, mỉm cười: “Trong vòng ba giây, phế bỏ Diệp Thanh và Diệp Huyễn, giết chết Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu, nếu như không làm được thì hôm nay, năm vị Thánh Vương các ngươi, một người cũng không được rời đi!”

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

Tần Ninh gần như là không có chút do dự.

“A…”

“A…”

Cùng lúc đó, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Cơ thể Diệp Thiên Hữu và Diệp Bằng vỡ nát, trong nháy mắt không còn sót lại chút khí tức nào.

Người ra tay đúng là hai vị Thánh Vương Diệp Tranh và Diệp Luân.

“A…”

“A…”

Hai tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.

Hơi thở của hai người Diệp Thanh và Diệp Huyễn trở nên yếu ớt, xương cốt kinh mạch đều vỡ nát.

Diệp Dương Phong và Diệp Quân đồng thời ra tay, phế bỏ hai người bọn họ.

Sắc mặt Diệp Khai Nguyên khó coi, ông ta chắp tay nói: “Đắc tội!”

“Nói với Diệp Chính Thiên, Tần Ninh của Thánh Thú tông không thích bị người ta đè ép, nếu như muốn báo thù thì lúc nào ta cũng hoan nghênh, lần này, xem như là đánh vào mặt Diệp tộc các ngươi, nhưng mà, đây là do Diệp tộc các ngươi tự mình tìm ngược!”

Diệp Khai Nguyên nghe vậy thì chắp tay nói: “Không dám, Tần tông chủ nghĩ nhiều rồi, Diệp Thiên Hữu và Diệp Bằng chết cũng chưa hết tội”.

Tần Ninh nhìn Diệp Khai Nguyên, ánh mắt lạnh lùng.

Hắn nhìn về phía sơn môn, thấy một đống cây cỏ hỗn loạn, tâm trạng cực kỳ khó chịu.

Từ Đại Tề đến Yến gia, lại đến Diệp tộc.

Một đám xem hắn như kẻ dễ bị bắt nạt.

Không đánh cho mấy người này biết sợ thì vĩnh viễn sẽ không có điểm dừng.

“Cút!”

“Còn dám đến nữa thì diệt Diệp tộc của ngươi!”

Một lời vừa dứt, không mang theo chút áp lực nào, nhưng chỉ cần những lời này thôi đã làm cho người trong Diệp tộc cảm thấy trầm trọng.

Từng bóng người lần lượt rút lui, biến mất khỏi Thánh Thú sơn.

Giờ phút này, Tần Ninh mới thở ra một hơi, xoay người rời đi, trở về Ám Thiên cốc.

Ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Đàn và La Kình trợn mắt há hốc mồm.

Rốt cuộc là…sao lại như thế này?

Ở một bên khác, nhóm năm vị Thánh Vương Diệp Khai Nguyên dẫn theo Diệp Thanh và Diệp Huyễn, cùng với đám cao thủ Diệp gia có liên quan, mặt mày xám tro rời đi.

“Diệp Khai Nguyên, xem chuyện tốt mà ngươi làm đi!”

Diệp Thanh vô cùng đau khổ, một thân sức mạnh không còn sót lại chút gì, đây quả thực là đả kích lớn với ông ta.

“Chuyện tốt mà ta làm?”

Âm thanh của Diệp Khai Nguyên giống như tiếng mãnh thú cuồng bạo, sắc mặt dữ tợn, ông ta tức giận hét lên: “Diệp Thanh, Diệp Huyễn, lão phu vừa mới cứu mạng các ngươi, các ngươi biết cái rắm gì!”

Lúc này, hai người kia bị dáng vẻ hung ác của Diệp Khai Nguyên doạ cho ngây người.

“Ngươi có biết mấy ngày gần đây đã xảy ra chuyện gì không? Một lũ đi theo Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu chịu chết à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK