Một nhóm bốn người rời khỏi Xích Tiêu Thiên, đi về phía Bắc Tuyết Thiên.
Trên đường, Tần Ninh điều khiển Vân Thượng, Khúc Phỉ Yên thân mật kéo tay Tần Ninh, thỉnh thoảng còn có những tiếng cười như chuông bạc vang lên.
Chiêm Viễn và Thạch Cảm Đương thì đứng ở phía sau.
Cuối cùng Thạch Cảm Đương không nhịn được, nói: "Ta cảm thấy Phỉ Yên sư tỷ thành sư nương cũng không có gì cả...", "Sư phụ vốn có chín đệ tử, Chiêm Ngưng Tuyết sư tỷ, sư phụ đã đồng ý sẽ cưới người ta làm vợ, bây giờ Khúc Phỉ Yên lại lắc mình biến hoá thành sư nương trước".
"Ngươi nhìn đi, lúc đầu sư phụ có chín đệ tử, cộng thêm ta và Lý Nhàn Ngư chính là mười một người, bây giờ có thêm hai phu nhân, thiếu đi hai đệ tử".
"Vậy vẫn là chín đệ tử".
Thạch Cảm Đương lập tức cười hì hì nói: "Rất tốt rất tốt, ta không lỗ, sư tỷ sư nương không quan trọng, ngược lại thiếu đi hai người sư tỷ, cạnh tranh tình yêu thương của sư phụ với tám sư huynh đệ khác càng dễ!"
Đậu má, nhân tài.
Chiêm Viễn thật sự cảm thấy Thạch Cảm Đương đầu óc không được ổn lắm, rất không giống người bình thường.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu mạch não của Thạch Cảm Đương giống người bình thường, chắc hẳn Tần Ninh cũng sẽ không nhìn trúng vị đệ tử này.
Thạch Cảm Đương lại lập tức nói tiếp: "Ta cảm thấy sư phụ tìm thêm nhiều sư nương nữa cũng được".
"Tạ Y Tuyền, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Cốc Tân Nguyệt, Thời Thanh Trúc, lại thêm Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết sau này nữa cũng mới chỉ có bảy người đi?
Một ngày một người thì cũng mới có bảy ngày!"
Thạch Cảm Đương nghiêm túc nói phét: "Theo ta nghĩ, tìm ba trăm sáu mươi lăm người, một năm một lần, như thế mới phù hợp với thân phận Nguyên Hoàng Thần Đế của sư phụ".
"Ngươi thật sự không sợ sư phụ ngươi đánh chết ngươi sao?"
Chiêm Viễn lập tức nói: "Không phải lần trước ngươi cũng đã nhìn thấy mẹ của sư phụ ngươi hung dữ thế nào à?
Suýt nữa đánh chết sư phụ ngươi!"
Thạch Cảm Đương lại nói: "Đây là điều ta nên quan tâm sao?"
"Việc này là điểu mà sư phụ nên quan tâm!"
Chiêm Viễn lập tức im lặng.
Thế nhưng nghĩ lại kỹ càng thì hình như cũng đúng! Bây giờ bốn người có thực lực nổi bật, tốc độ cũng rất nhanh, từ Xích Tiêu Thiên đến Bắc Tuyết Thiên chỉ mất nửa ngày.
Phong Thiên Tông, Dẫn Thiên Trì.
Tần Ninh đứng ở bên cạnh Dẫn Thiên Trì nhìn băng tuyết bao trùm trong hồ.
Hai tay chậm rãi kết ấn, khí tức kinh khủng bộc phát ra, những tiếng ầm ầm vang vọng trong ngoài Phong Thiên Tông.
Dẫn Thiên Trì lúc này liền sôi trào lên lần nữa.
Một cột băng chậm rãi nổi lên trong hồ.
Ba người Khúc Phỉ Yên, Chiêm Viễn, Thạch Cảm Đương đứng ở một bên.
Bỗng nhiên, lực sinh mệnh kinh khủng bộc phát ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
"Đậu má".