Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giờ phút này, ba người đều không lên tiếng nữa.

Cảm giác bên tai thanh tịnh đi nhiều, Tần Ninh cũng đi vào bên trong sơn cốc.

Giờ phút này, phóng mắt ra nhìn xung quanh, sơn cốc cũng không hề hoang vu như vẻ bề ngoài.

Từng tán cây xanh um tươi tốt tỏa ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.

Mà sơn cốc này ngoại trừ cây cối ra thì còn có rất nhiều hoa cỏ, cùng với đầm nước... Nhìn một cái giống như là tiên cảnh nhân gian, tạo cho người ta một loại cảm giác siêu nhiên, tĩnh mịch và ưu nhã.

Mà giờ khắc này, sâu trong thung lũng có mấy căn nhà tranh được dựng chỉnh tề.

Sơn cốc, rừng cây, hoa cỏ, đầm nước, nhà tranh... Một chỗ tu hành của thế ngoại cao nhân.

Giản Bác sợ hãi than: "Nơi bế quan của lão tổ tông thật là thanh cảnh quá đi mà".

"Đó là dĩ nhiên, nếu không thì sao lão tổ tông có thể dạy dỗ được một đệ tự ưu tú như Tần tổ sư thúc chứ".

Tấn Triết tiếp: "Tần tổ sư thúc mới ở cảnh giới Địa Thánh tứ phách mà đã có thể chém giết Thiên Thánh nhị phẩm, vẻn vẹn là điểm này thôi cũng có thể được coi là thiên kiêu cái thế của thánh vực Thiên Hồng".

"Xì!"

Nhan Như Họa giờ phút này lại hừ lạnh một cái nói: "Thánh vực Thiên Hồng? Tần tổ sư thúc là cái thế thiên kiêu của Hạ Tam Thiên ấy chứ!"

"Đúng đúng đúng..."

Vào giờ phút này, Tần Ninh đã là hoàn toàn bỏ qua cuộc trò chuyện của ba người này.

Hắn đi vào sơn cốc, đến trước mấy căn nhà tranh.

Giờ phút này, có thể thấy phía trước nhà tranh là một mảnh ruộng được khai khẩn ra, nhưng nó đã hoang vu từ lâu, mọc đầy cỏ dại.

Mà ở giữa đám cỏ dại còn có mấy cái hố dài hơn một mét.

Bùn đất ở một vài cái hố đều rất khô ráo, hiển nhiên đã có từ lâu.

Nhưng những cái hố khác lại bùn đất ẩm ướt, hiển nhiên là vừa bị đào lên không bao lâu.

Vào giờ phút này, Tần Ninh nhúng tay nắm một nắm bùn đất, hít hà một hơi, gương mặt lập tức hiện ra vẻ tươi cười.

Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng vội vàng học theo, nắm một nắm bùn đất, ngửi ngửi rồi nói: "Sao có mùi như nước tiểu chó nhỉ?"

"Hình như thế".

"Đúng là có mùi đó, lạ thật..."

Tần Ninh nghe đến lời này thì bật cười.

"Tám vạn năm, tất cả đều đã thay đổi, nhưng một vài thứ cũng sẽ không thay đổi!"

Tần Ninh thì thầm: "Ta trở về".

Theo Tần Ninh vừa nói xong, đột nhiên có thanh âm huyên náo vang lên khắp đồng ruộng hoang vu.

Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa hơi sững sờ.

Nhất thời, bọn họ đều trở nên cẩn thận.

"Ai đó?"

Ba người cẩn thận nhìn về phía đám cỏ dại.

Cỏ dại tán ra, xuất hiện một bóng dáng bước chân tới.

Nhưng khi ba người nhìn thấy bóng dáng này thì lại sững sờ.

"Chó?"

"Chó hoang?"

Giờ phút này, nhóm Giản Bác ngơ ngác nhìn nhau.

Tần Ninh nhìn bóng hình ấy, khóe miệng nở nụ cười.


Đúng là một con chó, một con chó ước chừng cao một thước, dài ba mét, phần lông trên lưng màu nâu, bụng cùng ngực là lông trắng muốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK