“Người ta tối qua còn cứu cô, cô không báo đáp à?”, Tần Ninh cười nói.
“Không phải cứu!”
Cốc Tân Nguyệt lạnh nhạt nói: “Hơn nữa, ta là tỳ nữ của ngươi mà? Đương nhiên sẽ nghe ngươi rồi!”
Tần Ninh nhất thời im lặng.
Cô gái này đã sống mấy vạn năm, không dễ gạt như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Nhưng hai người chưa chuyển động thì cũng đã có người coi bọn họ là đồng đảng của Lưu Tường cùng Lưu Phương Nhi, cùng nhau xông đến.
“Là tì nữ của ta thì bảo vệ sự an toàn của ta là chức trách của cô mà, giết đi!”
Tần Ninh ra lệnh.
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, vung tay ra.
Phốc phốc...
Hai võ giả cảnh giới Hóa Thần tam chuyển lập tức nổ tung.
Hành động này lập tức kéo thêm mấy người nữa tới tấn công.
Cốc Tân Nguyệt hơi nhíu đôi mi thanh tú, lộ ra vẻ bất mãn.
Mấy đứa trẻ con cảnh giới Hóa Thần mà dám đánh nàng?
Coi như ở đại lục Bắc Thương, Mặc Thiên Tử dám liếc nàng một cái, nàng cũng đã tát cho bay người rồi.
“Cút ngay!”
Cốc Tân Nguyệt lúc này, đã không nhịn được.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, tức giận như thế sẽ khiến mình già nhanh hơn đó?”
“Ngươi câm miệng!”
Cốc Tân Nguyệt lúc này không để ý tới Tần Ninh, nhìn về phía trước.
“Phiền phức!”
Nói xong, bóng dáng Cốc Tân Nguyệt lóe lên rồi xông ra trong nháy mắt.
Một bóng quạt phi như bay, trong giây lát, hơn mười người đó chảy máu không ngừng.
Tiếng rầm rầm rầm vang lên liên tục.
Từng bóng người đã biến thành thi thể.
Thuấn sát!
Tức thì, đám Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều sửng sốt.
Đây là thực lực cỡ nào?
Giết mười vị cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển trong nháy mắt!
Lưu Tường cùng Lưu Phương Nhi lúc này đều chưa phục hồi lại tinh thần.
“Đi!”
Nhưng một lúc sau, hai người khôi phục lại, khẽ quát một tiếng.
“Giờ còn không đi thì sẽ gặp phiền toái lớn”.
Đi được nửa ngày, Lưu Phương Nhi cùng Lưu Tường giờ mới nhìn lại Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.