Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Tần Ninh luyến tiếc nói: "Đi thôi!"

Vừa nói xong, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, rồi lại tiện tay vơ vét thêm vạn con tiểu thánh ngư nữa, xong việc mới nhẹ nhàng đáp xuống.

Lúc này, Tần Ninh nhìn quanh, nói: "Ta bảo này, ta đã bảo là không muốn rồi mà các ngươi cứ bắt ta, giờ hơi nhiều thì các ngươi lại không nỡ..."

"Thật không thú vị..."

Nói xong, Tần Ninh xoay người rời đi.

U Vân Tiêu và U Phàm Sinh vội vàng đuổi theo sau.

"Ngươi đi tìm phụ thân ngươi rồi kể hết mọi chuyện đi!"

U Vân Tiêu truyền âm cho U Phần.

Bên trong sơn cốc, sắc mặt đệ tử của Diệp tộc, Yến gia và Cửu U đài đầy u ám.

Một cái tát thầm lặng nặng nề giáng lên mặt bọn họ.

Tuy không có động tĩnh gì, nhưng trên mặt bọn họ đều cảm thấy nóng rát.

Còn Tần Ninh sau khi rời khỏi Thánh Uyên Đàm lại không quá để tâm đến mấy thứ đó.

Quả thật là hắn rất gai mắt đám tiểu thánh ngư này.

Dù sao, sau khi chui vào trong Thánh Long chi mạch, hồn rồng sẽ hấp thu khí thánh long thuần khiết nhất.

Mà đám tiểu thánh ngư đó lại là kết quả sau khi khí thánh long vượt mức tối đa, nên chúng không quá thuần khiết.

Thế nhưng, khi tất cả mọi người đều nằng nặc đòi kiểm chứng năng lực của vị Tần tông chủ là hắn, Tần Ninh cũng đã nghĩ đến việc vơ vét một chút lợi ích cho nhóm đồ đệ của mình.

Tần Ninh rời khỏi Thánh Uyên Đàm, hai người U Vân Tiêu và U Phàm Sinh cũng lẽo đẽo theo sau, dọc đường luyên thuyên lời hay ý đẹp, tiễn Tần Ninh về đến sơn cốc, rồi mới rời khỏi.

Ban đêm, đoàn người Thánh Chủ Tề Hạo và Địch Nguyên đã trở về.

Vừa về, Thánh Chủ Tề Hạo đã lập tức đi vào phòng của Tần Ninh, ông ta đi thẳng vào vấn đề nói: "Tần tiên sinh, hôm nay, xem như ngươi đã làm chấn động cả Cửu U đài rồi".

"Hôm nay, trong khi tán gẫu với U Hồn Thiên, bỗng nhiên nghe được tin này, sắc mặt của U Hồn Thiên tái mét!"

Nghe vậy, Tần Ninh không thèm quan tâm, nói: "Chỉ là mấy vạn con tiểu thánh ngư mà thôi, chắc là không keo kiệt đến vậy chứ?"

"Hôm nay các ngươi chỉ đi ăn, rồi tâm sự với nhau thôi à? Không có bàn việc khác sao?"

Thánh Chủ Tề Hạo cười gượng nói: "Không có, nhưng mà... lần này, từng lời nói của U Hồn Thiên khiến người ta cảm giác rất có vấn đề".

Có vấn đề sao?

Vấn đề gì chứ?

Thánh Chủ Tề Hạo ngờ vực nói: "Trước kia ta đã từng gặp tên U Hồn Thiên này, mặc dù Cửu U đài có bề dày lịch sử còn sâu xa hơn cả Diệp tộc, Yến gia và Đại Tề, thế nhưng, U Hồn Thiên vẫn luôn khiêm tốn, Đại Tề chúng ta lại không tiếp giáp với U Châu, nhưng khi đệ tử của Cửu U đài nảy sinh mâu thuẫn với võ giả của Đại Tề, Cửu U đài cũng né tránh khắp nơi..."

"Nhưng lần này, cách nói chuyện của U Hồn Thiên lại lộ rõ sự tự tin, khiến cho người ta cảm giác, người kia vốn là đứng ở trên cao, thêm vài phần cao ngạo nữa!"

Cao ngạo sao!

Tần Ninh hơi nhíu mày.

"Hai ngày nữa hôn lễ sẽ bắt đầu, đến lúc đó là biết thôi, ngươi không cần quá lo lắng".

Tần Ninh cười nói: "Nếu xảy ra chuyện gì thật, có ta ở đây, ngươi không cần để ý nhiều đâu".

"Vâng!"

Một hồi bàn bạc kết thúc, Thánh Chủ Tề Hạo trở về phòng của mình.

Tần Ninh ngả người tựa vào ghế, nhìn về phía Vân Sương Nhi, nói: "Ta cần thi triển một vài bí pháp, nàng làm hộ pháp cho ta, có ai đến thì cứ làm như không thấy".

"Được!"

Tần Ninh vung tay lên, Xích Vũ Thiên Phong Điêu chợt xuất hiện.

"Tiểu Phong Phong, ta cần mượn đôi mắt của ngươi một lát, để ta xem thử, trong Cửu U đài này, tân nương của thiếu chủ rốt cuộc là ai?"

Xích Vũ Thiên Phong Điêu chớp mắt, gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK