Tần Ninh lúc này phi thân bay lên, đáp xuống bên trên đầu rồng.
“Lão đầu Bắc Thương tại sao lại chọn chỗ này để xây dựng thiên cung Bắc Thương?”
Tần Ninh cười nói: “Các ngươi không biết, đám lão già Thiên Đế các chẳng lẽ cũng không biết sao?”
“Chỗ này ngưng tụ long mạch, long khí có thể quét sạch vạn dặm!”
“Các ngươi chỉ là hai Địa Sứ mà dám đứng ở trước mặt ta phát ngôn lung tung, các ngươi là cái thá gì chứ?”
Tần Ninh vừa nói xong, toàn thân từ trên xuống dưới tràn ngập sát khí.
“Nuốt!”
Một tiếng quát trầm thấp vang lên vào lúc này.
Ầm...
Móng vuốt của rồng khổng lồ nhô ra.
“Chết tiệt!”
“Không phải thiên cung chẳng có cái gì đặc biệt hết sao?”
Hai người Triệu Phương Bân và Nhiếp Dương bây giờ mắng to một tiếng.
“Rút lui!”
Không nói nhiều, hai người ngay lập tức chạy trốn ra bên ngoài cách xa vạn mét.
“Chạy được sao?”
Thân ảnh của Tần Ninh đuổi theo sát phía sau, móng vuốt khổng lồ đã xuất hiện ở bên ngoài cách xa vạn mét.
Bùm bùm...
Tiếng nổ tung trầm thấp lúc này vang lên.
Hai thân ảnh lúc này bị móng vuốt khổng lồ đập trúng, xương cốt toàn thân đứt đoạn, điên cuồng phun ra máu.
Một trảo gần như lấy mạng cả hai người.
Một khắc sau, móng vuốt khổng lồ quắp hai người trở lại.
Lúc này, hai tên nhân sứ vẫn còn sống sắc mặt tái mét.
Địa Sứ đại nhân... bị một trảo đánh cho xương cốt tan nát?
Điên rồi!
Thế giới này điên loạn rồi!
Chạy thôi!
Hai người gần như không hề có một chút do dự.
“Chạy được sao?”
Tần Ninh thốt ra một câu.
Từ bên trong miệng rồng phun ra một luồng khí nhàn nhạt.
Bùm bùm...
Hai tiếng nổ tung vang lên, hai thân ảnh bây giờ biến thành bột mịn trong nháy mắt, trên không trung sương máu bay bay, hồi lâu vẫn không tan.
Tần Ninh lúc này đáp thân xuống, nhìn hai người bên dưới.
“Triệu Phương Bân? Nhiếp Dương?”