Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa nói ra, mấy người liền trợn mắt há mồm.

Hai người thành chủ Chân Võ thành cùng tiên tử Nguyệt Linh sững sờ.

Thành chủ Chân Võ thành bóp lấy cánh tay của con trai mình, cưỡng ép cho bản thân tỉnh táo lại.

"Tỉnh táo, tỉnh táo, hôm nay chuyện gì cũng đã gặp được rồi, không có gì hay để mà kinh ngạc!", thành chủ Chân Võ thành không ngừng nói nhỏ.

"Cha..."

Chân Võ Xương giờ phút này một bộ khóc không ra nước mắt, thấp giọng nói: "Đau..."

"Đau con mẹ ngươi!”

Thành chủ Chân Võ thành giờ phút này thấp giọng mắng: "Nhãi con, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, ngươi còn che giấu ta cái gì?"

Chân Võ Xương một mặt ngơ ngác.

Ta che giấu cái gì là sao?

Ta còn có thể giấu diếm cái gì?

Ban nãy hắn ta đã nói hết rồi, mà hắn ta còn chưa nói xong thì người cha này đã vội vàng dán vào Tần Ninh, làm sao có thời gian cho hắn ta nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện được?

"Nhãi con, ta sẽ tính sổ với ngươi sau!", thành chủ Chân Võ thành truyền âm nói.

Mà giờ khắc này, Tần Ninh nhìn về phía Ngô lão.

"Chính hắn ta muốn quỳ, liên quan gì đến ta chứ?"

Tần Ninh tiếp tục nói: "Ta cùng Vạn Thiên các là giao dịch, mọi người cứ dựa theo quy củ của giao dịch thôi".

"Linh tinh để ông trừ, ta sẽ mang đồ đi".

Tần Ninh nói xong, Ngô lão biết không có hi vọng.

Vị công tử này làm gì cũng dựa theo tâm trạng của bản thân.

Người bên ngoài không chi phối được.

Lão ta trừ linh tinh, giao lại đồ vật cho Tần Ninh.

"Chậm đã!"

Ngay tại giờ phút này, một giọng nói nhẹ nhàng mang theo vài phần gấp rút đi tới.

"Vạn Khuynh Tuyết".

Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này xuất hiện, nhìn Tần Ninh nói: "Tần công tử có thể bớt chút thời gian ra ngoài nói chuyện không?"

Tần Ninh không từ chối, hai người đi ra bên ngoài.

Không bao lâu, hai người trở về.

Tần Ninh mở miệng nói: "Cô nhóc, coi như cô có lòng, ta cần mượn đan thất của Vạn Thiên các các cô dùng một lát".

"Không thành vấn đề!"

Giờ này khắc này, Vạn Khuynh Tuyết cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

"Vậy Ngụy tiên sinh..."

"Bảo hắn ta ra ngoài cửa đan thất chờ đi!"

"Được!"

Vạn Khuynh Tuyết lúc này mới hoàn toàn thở ra.

Mà giờ khắc này mấy người còn lại thì ngơ ngác không thôi.

Ngô lão giờ phút này mới hiểu được đại khái.

Xem ra tiểu thư Vạn Khuynh Tuyết đã giải quyết xong việc này.

Vạn Khuynh Tuyết tâm tư xảo diệu, khó trách có thể được tổng các chủ khen thưởng mà phong làm giám sát sứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK