Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có rất nhiều người luôn tự cho rằng mình đúng, tự nhận bản thân có thân phận, địa vị và tài trí hơn người, luôn cảm thấy mình vượt trội hơn hẳn những người khác.

Mặc Vân Lôi chính là một người như vậy.

Tự nhận mình là truyền nhân của Mặc Vân thị, trong lòng cảm thấy bản thân có tài trí hơn người, cho nên sau khi tiến đến làm quen nhưng lại bị cự tuyệt khiến hắn ta không thể chấp nhận được.

Tên Mặc Vân Thuân này, trông thì có vẻ như nói chuyện rất lễ phép nhưng đến khi Tần Ninh không để ý tới hắn ta, hắn ta lập tức lộ rõ bản chất hung hăng, thể hiện rõ thân phận của mình.

Hắn ta tự nhận thân phận của hắn ta vô cùng cao quý, những người khác đều phải nhường nhịn hắn ta.

Chỉ có điều, nếu như hắn ta đụng tới những người khác thì không sao, nhưng gặp Tần Ninh thì… còn chưa biết chắc là ai phải giữ thể diện cho ai đâu!

Lúc này, Tần Ninh ngồi ở trên ghế, xoay người nhìn về phía mấy người bọn họ, cười nói: “Đây là bằng hữu của các ngươi?”

“Dám ngang nhiên trêu ghẹo người phụ nữ của ta, ngươi nói xem, nếu các ngươi là ta, các ngươi có muốn trực tiếp giết hết bọn chúng hay không?”

Sắc mặt của Mặc Vân Thuân khẽ thay đổi.

Mặc Vân Lôi cũng quát lớn: “Ta không có ý đó, ta chỉ muốn mời nàng ta uống một chén rượu mà thôi, không hơn”.

“Phải không?”

Tần Ninh nhìn về phía Mặc Vân Lôi, bàn tay hắn vươn ra.

Mặc Vân Lôi hoảng hốt.

“Cho ngươi… thêm một cơ hội để nói lại một lần nữa!”

Trên tay Tần Ninh cầm một chiếc đũa, hắn nhìn về phía Mặc Vân Lôi, chậm rãi nói: “Nếu không, chiếc đũa này sẽ đâm thẳng vào mắt của ngươi”.

Mặc Vân Lôi giống như rơi vào vực sâu vô tận.

“Ta sai rồi, ta sai rồi!”

Giọng Mặc Vân Lôi đầy hoảng loạn, hắn ta nói: “Ta không nên gặp sắc nảy lòng tham, là lỗi của ta, xin thiếu hiệp tha mạng!”

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Mặc Vân Lôi, chậm rãi nói: “Ngươi tới bắt chuyện, đó là chuyện của ngươi, bọn ta không thèm để ý tới ngươi, thì tốt nhất là ngươi nên quay trở lại vị trí của mình đi, mọi người đều sẽ bình an vô sự, hòa ái, vui vẻ, ngươi không nên tự đi kiếm chuyện cho mình!”

Thân hình khôi ngô tuấn tú của Mặc Vân Lôi không ngừng run rẩy.

“Những năm gần đây, Mặc Vân thị chỉ biết dạy dỗ ra một đám hậu bối không biết trời cao đất rộng như các ngươi thôi sao?”

Tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ rõ hoảng sợ.

Bọn họ là đệ tử của Mặc Vân thị, thúc bá trong tộc đều nói với bọn họ rằng, ở trong cái thánh vực Thiên Hồng này, không ai dám trêu vào bọn họ.

Nhưng mà bây giờ, bọn họ vừa thể hiện thân phận của mình thì ngay lập tức đá trúng một tấm ván sắt?

Tần Ninh nhìn về phía Mặc Vân Thuân, hắn nói: “Gọi trưởng bối trong Mặc Vân thị của các ngươi tới đây để nhận người về!”

Hắn vừa nói xong, sắc mặt Mặc Vân Thuân lộ vẻ ngơ ngác.

“Nếu ngươi không đi thì hắn ta sẽ không bao giờ đi được nữa đâu”.

Tần Ninh xoay người, bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Thạch Cảm Đương nhìn về phía đám người kia, cười lạnh lùng.

Hắn ta đã nói rồi, đừng nên không biết thân biết phận mà đi chọc giận Tần Ninh, sẽ không có kết cục tốt lành gì đâu.

Bọn họ không nên đụng vào người phụ nữ của sư tôn!

Cũng không nên nhục nhã đồ đệ của sư tôn!

Thạch Cảm Đương hiểu sâu sắc những điều đó.

Chẳng phải là những kẻ lúc trước từng bắt nạt Dương Thanh Vân đều đã chết sạch hay sao?

Đối với những việc như vậy, chỉ có một từ có thể diễn tả được Tần Ninh, đó chính là ngoan độc!

Người kính ta một thước, ta tôn trọng người một trượng.

Người khinh ta một bước, ta giết người ngàn dặm!

Đây chính là Tần Ninh!

Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều là nhìn về phía Mặc Vân Thuân.


Mặc Vân Thuân nói ngay: “Mau đi đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK