“Nhị thúc... cha ta... luôn coi thúc là huynh đệ thân thiết!”, Giang Y Y lại nói.
“Huynh đệ?”
Sắc mặt Giang Du Văn càng lạnh lẽo hơn nữa, giọng nói cũng lạnh lùng như lúc ban đầu: “Giang Du Khải thật sự coi ta là huynh đệ sao?”
“Ta cũng lười nói nhiều về chuyện này, hôm nay, ta sẽ cho các ngươi chết một cách rõ ràng”.
Lúc này, thần sắc Giang Du Văn mang theo vẻ lãnh đạm.
Giang Ngạo Tuyết bước ra, ngẩng đầu nhìn Giang Du Văn, lạnh lùng nói: “Khi Giang gia chúng ta sinh ra thanh niên kiệt xuất của mỗi đời thì đều được coi là người cầm lái trong tương lai, cho nên khi chi nào có một vị thiên kiêu được sinh ra thì có thể nói là một người làm quan, cả họ được nhờ”.
“Giang Du Khải thúc thúc hồi còn trẻ chính là nhân tài kiệt xuất, được coi là người cai quản của một trong bốn chi gia tộc. Những năm qua, thúc thúc ấy đã dẫn dắt các người đứng vững trong Giang gia”.
“Nếu không có Giang Du Khải thúc thúc thì Giang Du Văn... ngươi có thể tiến vào cảnh giới Thánh Hoàng không?”
“Giang Y Lâm, nếu không có Giang Du Khải thúc thúc, ngươi cho là, ngươi sẽ được làm ngọn cỏ ven đường à? Cho khéo đến bùn đất ngươi còn không xứng ấy chứ”.
“Các ngươi không những không cảm kích thì thôi, lại còn bất mãn?”
“Các ngươi làm như vậy chính là phản bội Giang Du Khải thúc thúc, phản bội cả Giang gia chúng ta!”
“Nói hay lắm!”, Tiên Hàm lúc này phấn chấn nói.
Giang Du Văn nghe vậy, chỉ cười tự giễu một cái, chậm rãi nói: “ Ngươi nói sao cũng được, Giang Ngạo Tuyết, dù gì thì hôm nay ngươi cũng sẽ phải chết ở đây”.
“Đại Võ Tài lần này Giang gia sẽ không còn cơ hội đoạt được giải nhất nữa, chỉ có mấy phương Võ gia, Thần gia mới được mà thôi”.
Tần Ninh lúc này cũng hiểu được chút sự việc.
Đơn giản là, Giang Du Khải hồi còn trẻ được Giang gia coi trọng, những năm gần đây leo lên vị trí một trong bốn chi chủ, chi này cũng nhờ có Giang Du Khải mà trở thành trụ cột Giang gia.
Nhưng người đệ đệ của ông ta là Giang Du Văn lại sinh lòng bất mãn, dần dần oán hận Giang Du Khải.
Hắn cũng không quá quan tâm cụ thể ra sao.
Hành động của Giang Du Văn lần này chính là tự tìm chết, giết là xong.
Nhưng những người khác là ai đây?
Là kẻ nào đứng phía sau màn đẩy tay, thúc giục Giang Du Văn làm vậy?
Lúc này, đám người ở bốn phía đã vây tới.
Tần Ninh dần dần bước ra, nhìn về bốn người đứng đầu.
“Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, một tháng này ta đã dạy các ngươi cách tự bảo vệ bản thân, cách giết địch, bây giờ không phải là lúc để các ngươi đau đớn hay phẫn nộ”.