Cho người ta một cảm giác khủng bố.
Lại nhìn ra những con thỏ cao mấy chục trượng, trăm trượng kia có vẻ chỉ là thời kỳ trưởng thành, vẫn chưa lột xác.
Lúc này, hai con Sơn Dung Tiêu Thố đi ra, lông tơ ướt sũng lần lượt nũng nịu tới gần.
Cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy tâm trạng cũng nhộn nhạo hẳn lên.
“Ấm áp quá...”
Giang Tiểu Tiểu không khỏi nói.
“Thánh thú so với nhân loại càng chú trọng đến thực lực, cá lớn nuốt cá bé, Sơn Dung Tiêu Thố này lúc ôn hòa thì vô cùng đáng yêu, có uy nghiêm, không hề khiến người ta e sợ. Nhưng một khi bộc phát thì cực kỳ hung ác”.
“Chẳng phải thỏ đều ăn cỏ hay sao?”, Ôn Hiến Chi thốt ra một câu.
Tần Ninh chán hẳn, không muốn đáp lại.
Thỏ ăn cỏ, nhưng cũng phải nhìn xem là thỏ cấp bậc nào!
Mấy ngày sau đó, mọi người đều tìm chỗ trú trong sơn cốc, nhìn Sơn Dung Tiêu Thố chơi đùa với nhau, thoải mái vô cùng.
Tần Ninh, Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi thì đang khôi phục lại sức lực.
Sơn cốc này có không ít thánh dược, ăn vào có tác dụng chút ít với xương cốt, kinh mạch, nhưng tiếc là không thể luyện chế đan dược ở đây.
Nửa tháng liền, bọn họ quả nhiên không va phải đám người đuổi giết kia nữa.
Tất cả cũng dần yên tâm lại.
Hôm đó, Giang Y Y phái người đi điều tra tin tức.
Bọn họ không thể một mực ở lại đây được, vẫn phải tìm cách rời đi.
Tần Ninh cũng không có ý kiến gì.
Nửa ngày sau, người ra ngoài điều tra tin tức đã về.
“Sao rồi?”
Đám Giang Y Y tập trung lại, vội vàng hỏi.
“Hình như là rút rồi!”
Người đi thăm dò đáp: “Không phát hiện gì ở gần đây, chúng ta không dám đi quá xa, sợ mạo phạm đến những thánh thú khác”.
Giang Y Y nghe vậy thì yên tâm: “Vậy thì mai chúng ta sẽ xuất phát rời khỏi đây”.
“Vâng!”