Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Gặp linh uẩn nào không phù hợp với mình thì đừng ngoan cố dung hợp, nếu không sẽ bị linh uẩn chiếm đoạt, trở thành cương thi!"

Bốn người Trần Nhất Mặc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư gật đầu răm rắp.

"Mặc Nhi, nhớ lấy, nếu như gặp phải linh uẩn thích hợp thì hãy dùng vào việc đắp nặn lại cánh tay chứ đừng đem đi đề cao thực lực".

"Vâng ạ".

"Huyền Đạo, Nam Hiên, hai ngươi dùng kiếm và đao, khi tìm được linh uẩn phù hợp thì hãy thoải mái dung hợp với tư cách là một đao khách và kiếm khách".

"Nhàn Ngư, vãng sinh đồng của ngươi có mối liên kết với huyết mạch, ngươi hãy cố gắng tìm linh uẩn của một cường giả theo con đường huyết mạch...", Tần Ninh căn dặn từng người một.

Theo như những gì hắn biết về mảnh đất này thì sau khi tiến vào, có thể mọi người sẽ đến những vị trí khác nhau chứ không tập trung hết một chỗ.

Là phúc hay họa thì phụ thuộc vào mỗi người thôi.

"Sư tôn!"

Đột nhiên thấy Tần Ninh lải nhải nhiều hơn bình thường, Diệp Nam Hiên cười hí hửng: "Không sao đâu ạ, bọn con có phải bùn nhão đâu".

"Phải cẩn thận chứ".

Tần Ninh nghiêm mặt: "Ta không đùa đâu, kẻ có thể mở ra vùng đất tháng táng, tụ tập ngôi mộ của một trăm mười tám cường giả siêu quần để tạo nên linh uẩn tuyệt đối không phải hạng tầm thường, thậm chí có thể là nhân vật đã vượt qua Cực Cảnh hoặc kinh khủng hơn cả Thiên Thi lão nhân, Thiết Vương nữa đấy..."

"Linh uẩn lộ ra ngoài nên tất cả mọi người đều biết chuyện, há kẻ đứng sau nỡ để quả mình trồng bị người khác nẫng tay trên chứ?"

Bấy giờ Diệp Nam Hiên mới gật đầu với khuôn mặt nặng nề.

Nhìn từ biểu cảm của Tần Ninh thì xem ra chuyện lần này không đơn giản như hắn ta nghĩ.

Có thể tưởng tượng được mức độ của nó thế nào mới có thể khiến sư tôn nghiêm túc đến vậy.

Giờ phút này, Trần Nhất Mặc cũng nhìn về phía Tô Khuynh Nguyệt, nghiêm túc dặn dò: "Ngươi nhớ cẩn thận đấy".

"Biết rồi ạ tỷ phu".

Tô Khuynh Nguyệt nghịch ngợm đáp: "Giờ ta mạnh hơn ngươi mà, ngươi nên lo lắng cho bản thân mình mới đúng chứ!"

"Ngươi mà chết thì tỷ tỷ ta sẽ buồn lắm đó".

Khuôn mặt Trần Nhất Mặc tức thì cứng đờ: "Ta không phải tỷ phu ngươi".

"Thôi...", thấy Tô Khuynh Nguyệt tỏ ra bình chân như vại, Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Nhất định phải cẩn thận đấy. Còn nữa, rốt cuộc tỷ tỷ ngươi có tới không vậy?"

"Ta có biết đâu".

Tô Khuynh Nguyệt nhìn xung quanh, đáp: "Ngươi nhìn mấy người nhà họ Nguyên, nhà họ Chu và Thiên Cương Thần Môn đi, Nguyên Chính Tướng và Chu Minh Công cũng có góp mặt đâu, chắc chắn tỷ tỷ ta sẽ không tới rồi".

Trần Nhất Mặc gật đầu.

Đối với hắn ta, chuyện này không chỉ liên quan tới vùng đất tháng táng xuất hiện đột ngột này mà còn liên quan tới thân xác của sư tôn nữa.

Nếu như có sự cố gì xảy đến với thân xác thì hắn ta có chết trăm lần cũng không đền tội nổi.

Giờ phút này, không ai vội vàng hành động trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK