Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Cảm Đương cũng hoàn toàn không ngờ được rằng lời mình nói lại thành sự thật.

Trong lầu các ở sườn núi, Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt sớm đã quên hết tất cả.

Tất cả những điều này Tần Ninh cũng hoàn toàn không ngờ được.

Nhưng đợi đến khi thức tỉnh thì kết cục cũng đã định rồi.

Tần Ninh tuy sống hàng vạn năm nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người đàn ông!

Nếu như kết cục đã định vậy thì hãy để cái kết cục này xảy ra mãnh liệt hơn một chút!

Cái mà hắn theo đuổi chính là tiêu dao vui vẻ, không thù hận, không ràng buộc.

Nếu như cứ nghĩ đến chuyện một lòng thì sẽ khiến bản thân bị gò bó vô cùng.

Dứt khoát buông bỏ!

Nhưng Tần Ninh tự nhận bản thân mình lúc trước hay lúc sau, thân là người lãnh đạo Cửu U Vân Minh, lại trải qua chín đời chín kiếp còn có chuyện gì mà không nhìn thấu được?

Nhưng từ đầu đến cuối, Tần Ninh lại phát hiện mình thật sự không thể nhìn thấu được.

Ít nhất là giai nhân ôn nhu như ngọc ở trong ngực lúc này.

Cảm giác tốt hơn so với tưởng tượng của mình!

Trong căn phòng lộn xộn, một luồng khí tức không rõ từ đầu đến cuối không tiêu tan.

Tần Ninh thoải mái nằm ở trên giường.

Còn Cốc Tân Nguyệt lúc này nép vào trong lồng ngực của Tần Ninh, im lặng không nói một lời.

“Sao thế? Lúc trước nàng giống như một con báo không sợ gì hết, bây giờ sợ cái gì?”

Tần Ninh không khỏi cười nói.

“Chàng... Ta...”

Cốc Tân Nguyệt nhất thời nghẹn họng, một câu cũng không thốt ra được, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, trong lòng như đang có con hươu chạy loạn vậy.

“Chàng cái gì? Ta cái gì?”

Tần Ninh cười nói: “Một quốc sắc giai nhân như này, Tần Ninh ta tốt xấu gì cũng là Cửu U Đại Đế, nếu như bỏ qua há chẳng phải đáng tiếc sao?”

“Chàng... chàng không biết xấu hổ!”

“Ta vốn là người không biết xấu hổ mà!”

Tần Ninh cười ha ha một tiếng, bàn tay trắng trẻo của Cốc Tân Nguyệt đánh xuống, thẹn thùng vô cùng.

Náo loạn một hồi, khuôn mặt của Cốc Tân Nguyệt đỏ ửng, dò hỏi: “Có điều tra ra được cái gì không?”

“Đó là đương nhiên!”

Tần Ninh chân thành nói: “Chính nàng hẳn là còn rõ ràng hơn ta mới đúng chứ?”

“Ừm!”


Cốc Tân Nguyệt gật đầu, nói: “Thiếp chỉ nhìn thấy một bãi chiến trường, giây phút cuối cùng ta dường như đã chết rồi, nhưng bây giờ cũng vẫn còn sống”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK