Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chỉ là Cực Sinh Bi nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “U Vương đã biến mất tám vạn năm rồi, lần này xuất hiện, Cực Thiên Vương đại nhân đã sớm lải nhải muốn gặp một lần!”

“Lão Cực?

Ông ta muốn gặp ta?

Lừa ai vậy!”

Tần Ninh cười nhạo nói: “Ông ta không sợ ta cướp mất Thái Cực tản của ông ta ư?”

Lúc này Cực Sinh Bi biến đổi sắc mặt.

Trong lòng thì đang mắng chửi.

Tên khốn này cũng không phải là người.

Ngoại trừ cướp, ngoại trừ giết ra thì không biết nói đến việc gì khác sao?

Năm đó U Vương mạnh đến mức làm cho người ta cảm thấy thất bại.

Nhưng bây giờ ngươi là Tần Ninh, tuy là U Vương chuyển thế nhưng cũng không phải là U Vương chân chính, có thể đừng ngông cuồng như vậy được hông?

Chỉ là tuy nói như thế, nhưng khi nhìn về phía Tần Ninh, sắc mặt Cực Sinh Bi vẫn rất hiền lành.

Cực Sinh Bi ngừng một chút rồi nói: “U Vương, chuyện ấy, có lẽ là có hiểu lầm, nếu U Vương điều tra sai...Ta...”, giờ phút này Tần Ninh sải bước ra, đằng đằng sát khí.

Cực Sinh Bi lập tức biến sắc, dẫn mấy người lùi về phía sau.

Không phải là muốn ra tay thật chứ?

Ông đây hỏi một chút cũng không được sao?

Cực Sinh Bi nhìn về phía Tần Ninh, trong lòng chửi ầm lên.

Chỉ là Tần Ninh di chuyển bước chân, cuối cùng cũng không ra tay.

“Cực Sinh Bi, ngươi là thuyết khách sao?”

“Ặc... dù sao Ngự Hư tông và Thái Cực đạo quán của ta đã hợp tác vài vạn năm, chống lại sự tấn công của tộc Thâm Uyên Ma...”, “Được!”

Tần Ninh mỉm cười.

“Tiên Vũ Sinh chết rồi, ngươi có biết không?”

“Còn chưa biết”.

Cực Sinh Bi giật mình.

Tiên Vũ Sinh, con trai của Trấn Thiên Vương, một đứa con trai ưu tú nhất, đã là Vương Giả thất phẩm, tuy kém hắn ta hai phẩm thế nhưng thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Chết! Tần Ninh lại nói: “Tiên Vũ Sinh chết rồi, cùng lắm ta cũng chỉ buồn thay Trấn Thiên Vương một chút thôi, thế nhưng người của Thiên Đế Các ngàn vạn lần không nên đụng đến người của ta!”

“Tiên Hàm!”

Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hàm.

Lúc này Kim Nhãn Thạch Quy chở Tiên Hàm phi không lên.

“Lúc ta gặp được Tiên Hàm, Tiên Hàm chỉ còn lại một hơi tàn, ta đã dùng bí pháp cứu Tiên Hàm, thế nhưng lại không có cách nào ngưng tụ ra hai tay cho Tiên Hàm”.

“Ban đầu ta cũng không xác định, thế nhưng khi nhìn thấy ấn ký trong lòng bàn tay Tiên Vũ Sinh, ta mới biết được”.

“Bọn họ bị một người biết sử dụng Khóa Hư Không chặn đường, giết chết, làm cho bị thương nặng!”

Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh.

“Trong thiên hạ này, chỉ có thần thể thể hư vô mới có thể sử dụng được Khóa Hư Không”.

“Hư Vô Sinh, có lẽ trên đại lục Vạn Thiên này không chỉ có một người có thể hư vô, thế nhưng có thể chém giết một vị Vương Giả thất phẩm, ngoại trừ Hư Vương ngươi thì không còn ai khác nhỉ?”

Hắn vừa nói xong, ánh mắt của mọi người tại đây đều biến đổi.

Hư Vô Sinh nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lấp lóe.

“Ngươi nói là Khóa Hư Không thì chính là Khóa Hư Không sao?”

Tần Ninh cười.

“Ta biết là ngươi sẽ không thừa nhận mà!”

Tần Ninh đưa ngón tay ra, từng huyền ấn ngưng tụ, hóa thành một cái xích sắt.

Xích sắt kia trực tiếp trói buộc quanh người Tiên Hàm.

“Kiên nhẫn một chút!”

Tần Ninh chậm rãi nói.

“Ừm!”

Ầm... Theo thao tác của Tần Ninh, mặt ngoài thân thể Tiên Hàm xuất hiện từng luồng ánh sáng rực rỡ.

Cuối cùng, những ánh sáng lộng lẫy kia hóa thành xích sắt đen nhánh.

Nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy từng cái xích sắt đang trói buộc ở vị trí hai tay Tiên Hàm.

Có thể nhìn thấy lúc này một đôi tay hư ảo đang ngưng tụ ra.

Chỉ là đôi tay hư ảo kia cũng bị xích sắt trói lại, không có cách nào thoát ra được.

Mấy vị Vương giả đều có thể nhìn ra điều kỳ lạ đó.

Vương giả có năng lực tái sinh cực mạnh, trừ khi bị vương khí hoặc là vương quyết cực mạnh làm bị thương, nếu không bình thường đều có thể tái sinh lại tay cụt.

Giờ phút này, rõ ràng hai tay của Tiên Hàm đang bị giam cầm, không có cách nào tái sinh.

Tần Ninh mở miệng lần nữa.

“Người ra tay sử dụng Khóa Hư Không, vốn cho rằng hai người bị Khóa Hư Không trói buộc chắc chắn sẽ phải chết”.

“Thế nhưng người quá tự tin sẽ không có kết cục tốt”.

“Hư Vô Sinh, có lẽ ngươi không nghĩ tới Tiên Vũ Sinh có thể để lại một ấn ký Khóa Hư Không”.

“Ngươi cũng không nghĩ tới, lực sinh mệnh của Tiên Hàm rất mạnh, không những không chết mà còn được ta cứu!”

Tần Ninh đưa mắt nhìn thẳng Hư Vô Sinh.

“Tần Ninh ta từ trước đến nay không oan uổng người khác, nếu không hoàn toàn chắc chắn, ta sẽ không đánh tới Ngự Hư tông các ngươi”.

“Hư Vô Sinh, ngươi muốn chống chế kiểu gì, nói cho ta nghe một chút nào!”

Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh, trong ánh mắt có vẻ lạnh lẽo.

Chống chế?

Chống chế thế nào đây?

Giờ phút này, ánh mắt Hư Vô Sinh lạnh lẽo.

“Bản tọa là thể hư vô không sai, thế nhưng lại không có chuyện thể hư vô có thể dùng Khóa Hư Không”.

Ánh mắt của Hư Vô Sinh vẫn rất bình tĩnh.

Thế nhưng trong lòng vẫn rất kinh ngạc.

Sao Tần Ninh lại biết... Thể hư vô ẩn chứa tuyệt kỹ Khóa Hư Không này! Chuyện này chỉ có chính ông ta biết.

Ông ta cũng chưa bao giờ sử dụng ở trước mặt bất kỳ người nào.

Cho dù có sử dụng thì cũng là lấy thân phận của Lý tiên sinh để sử dụng.

Tần Ninh... biết được kiểu gì?

Nghe được lời này của Hư Vô Sinh, Tần Ninh mỉm cười.

“Ta biết ngươi sẽ không nhận, ta cũng không có ý định để ngươi nhận, trên đại lục Vạn Thiên này, người hiểu rõ về thể hư vô nhất không phải là Hư Vô Sinh ngươi, mà là Tần Ninh ta!”

Tần Ninh cười nhạo nói: “Ngươi không nhận, không sao, ta sẽ đánh chết ngươi, nhìn xem ngươi có thể sử dụng Khóa Hư Không hay không”.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Hư Vô Sinh cứng ngắc.

Cực Sinh Bi ở bên cạnh nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: “U...”

“Ngươi câm miệng.”

Nhìn về phía Cực Sinh Bi, Tần Ninh nói thẳng: “Về sau không còn chuyện Ngự Hư tông và Thái Cực đạo quán của ngươi cùng nhau trấn giữ thông đạo tộc Thâm Uyên Ma nữa”.

“Bây giờ ngươi còn có tâm tư này, không bằng đến bên thông đạo nhìn xem tộc Thâm Uyên Ma có xuất hiện lần nữa không đi”.

“Ta nói ra nguyên nhân đã là cho ngươi mặt mũi rồi, Cực Sinh Bi, lời này cũng không phải chỉ nói cho ngươi nghe đâu”.

Tần Ninh rất có thâm ý nhìn Cực Sinh Bi một chút.

Giờ phút này, trong lòng Cực Sinh Bi rất cạn lời.

Cho ta mặt mũi?

Ngươi hét lên với ta như thế là cho ta mặt mũi sao?

Dù gì ta cũng là Bi Vương! Quán chủ của Thái Cực đạo quán! Giờ phút này, Tần Ninh khẽ động tâm thần.

Ngẩng đầu nhìn bốn phía.

“Lão Cực, ngươi lại nghe lén, ta định đến Thái Cực đạo quán của ngươi làm khách, thưởng thức trà luận đạo”.

“Đúng rồi, Văn tinh chủ Văn Hiên trong Thái Cực đạo quán của ngươi đã bị Văn Vương giết, thay vào đó Văn Vương kia chính là Cửu tiên sinh của Thiên Đế Các, vì thế suýt nữa thì ta đã chết ở hải đảo Thiên Ngoại rồi, lão Cực ngươi cũng phải cho ta một lời giải thích”.

Tần Ninh nhìn bốn phía, giống như đang nói một mình.

“Hoặc là bây giờ đi, hoặc là xuất hiện làm thịt tên này, nếu ngươi còn dám lén lút nhìn trộm, ta cũng sẽ giải quyết luôn Thái Cực đạo quán của ngươi!”

Giờ phút này, trong lòng Cực Sinh Bi đắng chát.

Cả đời U Vương có rất nhiều truyền kỳ! Nghe nói người này vô địch cả một thời đại.

Bá đạo, ngang ngược là điều đương nhiên

Thế nhưng không nghĩ tới, thế mà U Vương bây giờ cũng bá đạo như thế! Ngươi đã không phải ngươi lúc trước, ngươi ngông cuồng cái gì?

“Ha ha...”, lúc này một giọng già nua vang lên trong hư không.

“Lão hủ chỉ đi ngang qua thôi, tạm biệt!”

Chỉ nói một câu, trong nháy mắt đã không còn âm thanh nào giữa trời đất nữa.

Giờ phút này Cực Sinh Bi ngây người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK