Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà là thánh lực hồn phách bộc phát đã vượt quá sức mạnh mà Tịnh Ma Châu Đan có thể cung cấp, dẫn đến Thánh Hồn Kiếm cùng Thánh Phách Thương đột nhiên vồ đến.

Lúc này, xen lẫn với máu tươi còn có nội tạng thịt nát của Tần Ninh.

Hơn nữa đầu hắn còn như có máu trào ra, trông vô cùng kinh khủng.

“Sư tôn!”

“Sư tôn!”

Mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi đều kinh hãi.

“Tần Ninh!”

Huyết Hồng phẫn nộ rống lên: “Bản tọa sẽ không tha cho ngươi đâu, không bao giờ!”

Gào xong, Huyết Hồng dẫn người rút lui nhanh chóng.

Lại một lần nữa có một Thánh Đế nhất hợp xuất thủ, nhưng kết quả... vẫn là thất bại mà về.

Lúc này, mấy người Ôn Hiến Chi tuyệt không đuổi theo.

“Sư tôn!”

Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi cũng đã đến bên cạnh Tần Ninh, lo lắng đỡ Tần Ninh dậy.

“Không chết được”.

Tần Ninh lại nói: “Ta cuối cùng cũng được lĩnh giáo thủ đoạn của Ma tộc, Thánh Hồn Kiếm cùng Thánh Phách Thương còn khủng bố hơn ta nghĩ”.

Tần Ninh gần như có thể xác định, cho dù là một Thánh Đế viên mãn trúng chiêu này thì cũng chỉ có cách chờ chết.

Hắn là ngoại lệ đơn giản chỉ vì Ma tộc không biết đến thần hiệu của Tịnh Ma Châu Đan.

Nhưng dù là vậy thì cho đến giờ hắn vẫn chỉ có thể khống chế cho vết thương không nghiêm trọng hơn mà thôi.

Lúc này, Tần Ninh không nói gì, ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu kiềm chế sự xao động trong hồn hải.

Thời gian từng chút trôi qua, dần dần, Tần Ninh tỉnh lại, nhưng gương mặt vẫn trắng bệch như vậy, mà phối hợp với màu tóc trắng càng khiến người ta khó mà yên lòng.

“Sư tôn, cứ như vậy cũng không phải là cách”.

Dương Thanh Vân nói: “Hay là gọi Lý Huyền Đạo đi ạ, Lý Huyền Đạo ở đây thì sẽ an toàn hơn một chút, hơn nữa chúng ta cũng không thể ở đây mãi được, phải đi vào chỗ sâu hơn”.

“Thanh Tiêu Đại Đế có thể trở thành quần hùng của Hạ Tam Thiên từ năm mươi vạn năm trước, có lẽ sẽ để lại món chí bảo nào đó, tóm lại sẽ có cách thôi...”

Ôn Hiến Chi cũng nói: “Là đồ nhi kém cỏi...”

Ôn Hiến Chi tự cho rằng bản thân kém cỏi cũng chẳng sao, dù gì cũng có sư tôn lợi hại bảo vệ rồi!

Nhưng lần này sư tôn lại bị thương đến căn cơ, vào lúc quan trọng hắn ta chẳng làm nên tác dụng gì.

Điều này khiến hắn rất tự trách trong lòng.

Phệ Thiên Giảo cũng thân mật liếm góc áo của Tần Ninh, ánh mắt tràn đầy sự áy náy.

Mặc dù nó đã chặn thay cho Tần Ninh, suýt nữa thì mất mạng, nhưng Tần Ninh càng vì nó mà tiêu hao tuổi thọ, mái tóc trắng này chính là minh chứng.

Bình thường nó lúc nào cũng nói nói cười cười, nhưng thấy Tần Ninh như vậy nó cũng đau lòng không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK