Ôn Hiến Chi hét lên một câu.
"Hiểu rồi".
Huyết Thể Thanh Thiên Giao đáp lại, cơ thể ngàn trượng bỗng nhiên trải rộng ra.
Lân giáp bao trùm toàn thân, cơ thể của con giao vô cùng cường tráng, uyển chuyển, một luồng ánh sáng đỏ như máu tỏa ra, tràn ngập bốn phía.
"Giết!"
Một người một thú ngang nhiên không sợ.
Thấy cảnh đó, sắc mặt hai vị đại tôn Dạ Địch và Ngu Cơ đều vô cùng lạnh lùng.
Đã đến một bước này thì phải tốc chiến tốc thắng mới được, bọn họ mới sẽ không ngốc đến mức cho Tần Ninh thời gian cứu mạng Diệp Bắc Phong đâu
Bóng người cả hai lóe lên, trong nháy mắt đã lao ra.
"Gào..."
Chỉ là giờ phút này, một tiếng gào thét kịch liệt truyền ra.
Chỉ thấy cả người Phệ Thiên Giảo hóa thành trăm trượng, bộ lông màu nâu trên người giống y như thép nguội.
Mà ánh mắt của nó cũng đã trở nên hung ác, sừng thú trên đầu cũng mọc dài ra chót vót.
So với dáng vẻ ngốc nghếch lúc chỉ cao một mét kia, bây giờ nó gần như đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Phệ Thiên Giảo không nói hai lời mà nhe răng trợn mắt nhìn về phía hai vị đại tôn.
Ầm...
Trận chiến xảy ra trong nháy mắt.
Tuyết Phi Yến bảo vệ bên cạnh Tần Ninh và Diệp Bắc Phong, cũng không tham chiến.
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo bộc phát, lúc này xem như có thể ngăn cản được mười vị Thánh Tôn.
Tuyết Phi Yến nhìn Tần Ninh một chút, trong lòng sáng tỏ.
Vị Cuồng Đế đại nhân này, cho dù là chuyển thế trở về, tuy bây giờ cũng không mạnh bằng lúc trước, thế nhưng những chuyện mà hắn làm dù sao cũng có tính toán của hắn.
Sau khi thăm dò xong, Tần Ninh nhìn về phía Diệp Bắc Phong, không nhịn được cười nói: "Nếu là người khác, chỉ sợ đã chết rồi, may mà là ngươi, may mà ta cũng ở đây".
Tuyết Phi Yến nghe vậy thì có chút kích động.
"Ngươi cũng biết quan tài Viêm Long không hề tầm thường, vào đó nằm một lúc đi, chịu khổ chút".
Tần Ninh vừa nói xong, chín con Viêm Long dài ngàn trượng đang quanh quẩn bên cạnh liền gào thét lao tới.