"Vâng vâng vâng, do tại hạ lỗ mãng".
Tần Ninh buông tay Triều Minh Hiên ra.
Lúc này Triều Minh Hiên đau đến mức hít hà vì năm ngón tay vặn vẹo nhức nhối nhưng vẫn không dám phát ra tiếng thở to.
Ai mà ngờ được bọn họ lại đụng phải cục sắt ở đây chứ.
Bọn họ đều nắm thông tin về một số người nổi trội cũng tới đây lần này, thế nhưng rõ ràng Tần Ninh không nằm trong hàng ngũ này, không ngờ hắn lại mạnh mẽ như thế.
Giờ phút này, Tần Ninh tiến về phía trước, đi tới trước đại điện mà Triều Minh Hiên đã nói.
Cánh cổng cung điện hiện đang đóng kín, bên trên khắc ấn từng đạo phong ấn, tỏa ra khí tức lạnh lùng.
Tần Ninh nhướng mày nhìn nó.
"Phong ấn từ tiên trận lục phẩm!"
Hắn vừa nói câu này lên thì mấy người Triều Minh Hiên không hẹn mà cùng biến sắc.
Thảo nào cả năm người cùng nhau thử đủ cách mà cánh cổng của đại điện này vẫn không thèm nhúc nhích.
Phong ấn từ tiên trận lục phẩm! Chắc chắn thứ đang được phong ấn bên trong là báu vật cái thế! Tần Ninh đi tới trước cánh cổng rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đó.
Từng đạo tiên văn ngưng tụ, phóng ra khắp nơi, hóa thành một bức tranh cuộn, lúc thì tràn trề sát khí, lúc thì nhuệ khí bức người trước cổng của cung điện tiên này.
Một lúc sau, nét mặt của Tần Ninh dịu lại.
Cấm chế trên cổng tiên điện đã có sự thay đổi.
Thấy cảnh tượng này, mấy người Triều Minh Hiên ngây ra như phỗng.
Tình cờ gặp một người thôi… mà cũng là một yêu nghiệt.
Người này từ đâu chui ra thế?
Chắc chắn là yêu nghiệt nào đó xuất thân từ tiên châu nào, thậm chí là trong Đại La Thiên rồi.
Không ngờ bọn họ lại đắc tội một nhân vật như vậy, đúng là… xui xẻo mà.
Tần Ninh chậm rãi đẩy cổng điện ra.
Một luồng sát khí đập ngay vào mặt hắn.
Mấy người Triều Minh Hiên ngay lập tức đề phòng như thể sắp phải đối mặt với kẻ thù đáng gờm.
Tần Ninh hơi nhíu mày, đi vào cung điện.
Ngay sau đó, một luồng khí tức kinh khủng như sóng gợn ùa tới hết lần này đến lần khác.