Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ly Tâm Lăng chậm rãi bước ra, khom người cúi chào Tần Ninh.

"Ly Tâm Lăng của hiện tại không xu dính túi, thế nhưng, nếu như Tần công tử có thể trị khỏi đôi mắt của em gái ta, thì ta sẽ nguyện trung thành với Tần công tử cả đời để trả lại ân nghĩa này".

Nhìn Ly Tâm Lăng, Tần Ninh không nói lời nào, dòng suy nghĩ của hắn dường như đã trở về quá khứ xa xưa kia.

Tám vạn năm trước.

Khi hắn trải qua đời thứ hai, được người đời gọi là Ngự Thiên Thánh Tôn.

Trong khi trải qua chín đời chín kiếp, khởi điểm của kiếp sau sẽ cao hơn kiếp trước.

Ở kiếp thứ hai, hắn bắt đầu cuộc hành trình ở Hạ Tam Thiên.

Mãi đến khi hắn trở thành người mạnh nhất ở Hạ Tam Thiên.

Khi ấy, trước khi đạt tới đỉnh cao của cuộc đời, hắn đã từng ghé qua thành Vạn Ma.

Nhưng là bị kẻ thù truy đuổi đến thành Vạn Ma.

Ngay lúc ấy, hắn đang trong tình trạng hấp hối, chỉ còn một hơi thở.

Hắn đã gặp một cậu thiếu niên, tương tự với lần này, khi tiến vào Hạ Tam Thiên, vào thành Thanh Ma, hắn đã gặp gỡ Lý Huyên.

Người thiếu niên kia, cho hắn ăn một bữa cơm, cho hắn một ngụm nước, hơn nữa còn giúp hắn dụ những kẻ truy đuổi đi xa.

Tên của cậu thiếu niên kia là Ly Tâm Ngân.

Tám vạn năm sau.

Cảnh còn đây nhưng người đã đi xa.

Hắn cứ ngỡ rằng, Ly Tâm Ngân có thể còn sống tại thành Vạn Ma này, dù sao thì tuổi thọ của Thánh Nhân rất dài, có thể sống hơn mười vạn năm.

Một miếng cơm, một ngụm nước, thế là xong một cuộc gặp gỡ.

Khi hắn dưỡng thương ở thành Vạn Ma, Ly Tâm Ngân vẫn luôn chăm sóc hắn.

Bởi vậy, hắn cố gắng đào tạo Ly Tâm Ngân, giúp người nọ trở thành Thánh Nhân, mong tương lai người nọ có thể xưng vương xưng bá ở cái thành Vạn Ma này.

Cuối cùng, khi vết thương trên người đã khỏi hẳn, cũng đến lúc hắn phải rời đi.

Hắn đã trở thành một người tựa như thần thánh ở Hạ Tam Thiên, là một vị Thánh Nhân không hơn không kém.

Bây giờ, khi nghe lời giới thiệu của Ly Tâm Lăng, Tần Ninh bất giác nhớ tới người thiếu niên ngày ấy.

Năm xưa, giữa núi rừng hoang dã, nụ cười đơn thuần chất phác của vị thiếu niên ấy... Hôm nay, nhìn lại Ly Tâm Lăng, ôi chao, sao lại giống nhau đến vậy.

Chẳng qua, thân phận đã thay đổi rồi.

"Ta không cần ngươi báo đáp!"

Tần Ninh bình tĩnh nói: "Đối với ngươi, có thể đó là ân tình gì đó rất lớn lao, nhưng đối với ta, đó chẳng qua là tiện tay mà thôi, hơn nữa... Ta đây cũng muốn báo ơn!"

Báo ơn sao?

Ơn nghĩa gì?

Vẻ ngoài của Tần Ninh không giống như những người đã sống mấy vạn năm trên cõi đời này, bộ tộc Ly Tâm đã suy tàn mấy vạn năm nay rồi, Tần Ninh có liên quan gì với bộ tộc Ly Tâm sao?

Tần Ninh tiếp lời: "Được rồi, đi theo ta tới Nguyên Đan các mà ngươi nhắc tới đi, ta cần mua một vài dược liệu".

Nghe vậy, Ly Tâm Lăng gãi đầu nói: "Hay là đừng đến Nguyên Đan các đi, để ta dẫn người đến chỗ khác mua, dược liệu ở Nguyên Đan các hơi đắt đỏ!"

Tần Ninh liếc nhìn Ly Tâm Lăng.

Ly Tâm Lăng vội vã giả thích: "Ta không có cố ý lừa dối người, dù sao, chúng ta ở trong thành Nguyên gia, đương nhiên phải tuân theo quy tắc thành Nguyên gia đặt ra, hễ là võ giả đến đây đều sẽ được đề cử đến Nguyên Đan các mua dược liệu".

"Nếu đã vậy thì đi thôi".

Hai người đứng dậy.

"Linh Linh, muội...", rầm... Ly Tâm Lăng còn chưa nói dứt lời, cửa nhà đã bị ai đó đá văng.

Vài người phá cửa xông vào.

"Ly Tâm Lăng đâu?"

Một người cầm đầu vọt vào hỏi.

"Tô đại nhân!"

Thấy người nọ đến, Ly Tâm Lăng nhanh nhẹn đẩy muội muội ra sau lưng mình, rồi vội vàng chắp tay cười nói: "Ngọn gió nào đưa Tô đại nhân đấy đây thế?"


"Ly Tâm Lăng, ta mà không đến, ngươi chẳng thèm đi tìm ta là sao hả?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK