Dịch Hàn Ngọc ngẩn người.
Hắn là hỏi ai đây?
Sư tôn?
Hay sư tổ?
Dịch Hàn Ngọc lập tức trả lời: "Sư tổ vì cứu sư tôn nên đã vào Diêm Môn, mất tích hơn một năm rồi ạ..."
Nữ tử nghe vậy thì sửng sốt, mắng: "Tên khốn kiếp chết tiệt này!"
Dịch Hàn Ngọc được một phen ngạc nhiên hơn.
Tên khốn kiếp chết tiệt?
Nàng ấy đang mắng sư tôn hay sư tổ thế?
Hắn ta chẳng hiểu mô tê gì sất.
Lý Văn Trung thầm bất mãn, hỏi lại lần nữa: "Các hạ là người phương nào? Nhà họ Nguyên ta đang làm việc, các hạ đừng có..."
Chưa đợi hắn ta dứt lời thì một bàn tay ngọc ngà từ từ đưa ra khỏi cỗ xe kéo, kéo một góc rèm ra, để lộ một đôi mắt.
Đó là một đôi mắt tĩnh lặng như hồ tưởng chừng thấu đáo mọi thứ trên thế gian, khiến tim người ta loạn nhịp.
Những lời Lý Văn Trung muốn nói ra như nghẹn lại trong họng hắn ta.
"Nhà họ Nguyên? Chỉ là đệ tử khác họ của nhà họ Nguyên thôi mà cũng dám ngắt lời bản tọa sao?"
Câu vừa dứt, một nữ tử mặc đồ tím đứng cạnh xe kéo tiến lên, nhìn Lý Văn Trung và người nhà họ Nguyên, siết tay lại.
Con thuyền!
Từ từ méo mó, bị siết chặt, trông như sắp gãy đến nơi.
Đám người Lý Văn Trung thì như bị bóp cổ từ xa, người nào người nấy run bần bật, không thốt được một câu.
"Ngươi... ta...", Lý Văn Trung bàng hoàng đe dọa: "Ta là Lý Văn Trung của nhà họ Nguyên đấy, ngươi... ngươi muốn..."
"Nhà họ Nguyên?"
Nữ tử trong cỗ xe cất giọng từ tốn: "Nguyên Chính Tướng có tới đây cũng không dám nói kiểu đó với ta, ngươi là cái thá gì chứ?"
"Giữ mạng một tên cho hắn về báo với nhà họ Nguyên, rằng chúng mà phái người tới Cửu Nguyên Vực này nữa thì gặp ai, ta giết kẻ đó".
Ầm ầm ầm...
Trong giây lát.
Con thuyền vỡ vụn.
Từng người một nổ thành cát bụi, trôi dạt giữa bầu trời, mùi máu tanh dần truyền đi khắp nơi.
Chỉ một người còn sống.
Có điều dường như lúc này kẻ đó đã sợ mất mật, hoàn toàn không thốt ra nổi câu nào.
Xe kéo chậm rãi di chuyển.
Nữ tử ngồi trong đó tiếp tục nói: "Chuyện của Cửu Nguyên Vực, các ngươi tự xem mà làm".
Nói rồi cỗ xe biến mất...
Tất cả như một giấc mơ.