Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ninh này chẳng qua mới đạt cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.

Sao lại chống được một kích của cảnh giới Vạn Nguyên?

Cảnh giới Sinh Tử, cảnh giới Âm Dương, cảnh giới Vạn Nguyên.

Giữa hai cảnh giới này cách nhau một cảnh giới Âm Dương.

Giờ khắc này, Hồng Hạ không thể bình tĩnh nổi.

“Muốn tiếp tục không?”

Tần Ninh liếc Hồng Hạ, từ từ nói: “Chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên mà thôi...”

Chỉ là!

Hai chữ này làm cho Hồng Hạ cảm giác như bị kim đâm vào tim.

Nếu như mười hai Thanh Vân Vệ cùng với bốn đại phó các chủ nói như vậy thì ông ta còn có thể chấp nhận.

Nhưng Tần Ninh... cảnh giới Sinh Tử mà thôi.

“Nhãi con, làm càn quá mức cũng không phải là chuyện tốt”.

Hồng Hạ tức bực nói.

“Ta làm càn thì ngươi làm gì được ta? Cũng đâu có giết nổi ta!”

Tần Ninh nói với vẻ kiêu ngạo vô cùng: “Hôm nay Thủy Thuận Anh hẳn phải chết, để ta xem trong số các ngươi, ai có thể ngăn ta!”

Dứt lời, ánh mắt Tần Ninh lấp lánh có thần, nhìn chằm chằm Thủy Thuận Anh.

Bây giờ, Thủy Thuận Anh sợ hãi.

Cái tên này rốt cuộc là quái vật gì!

Hắn ta cũng không ngờ lại chọc phải một kẻ như Tần Ninh.

Ánh mắt Hồng Hạ lúc này trở nên âm trầm.

Nếu thật sự để Tần Ninh giết Thủy Thuận Anh thì mặt mũi của đường chủ Chấp Pháp Đường để ở đâu?

“Chết đi!”

Tần Ninh lúc này phi thân lên, tấn công Thủy Thuận Anh.

“Ngươi dám!”

Ánh mắt Hồng Hạ lạnh lẽo.

Phanh...

Hai người lại va chạm lần nữa trên không.

Một tiếng “bang” vang lên, Hồng Hạ rút lui về sau còn Tần Ninh thì đứng yên bất động.

Vào giờ phút này, Tần Ninh phảng phất như một ngọn nũi sừng sững không ngã, hùng vĩ cứng cỏi.

Lúc này, Tần Ninh cũng chẳng nhìn Hồng Hạ nữa mà chỉ tấn công Thủy Thuận Anh.

“Hừ!”

Nhưng trong giây lát đó.

Một tiếng hừ lạnh đột nhiêm vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK