Ánh mắt mọi người đảo quanh, nhưng sau đó lại thấy mông lung.
Bốn vị đại sư Phạm Già, Liễu Văn Ngạn, Phạm Bách, Tập Vân Bình, cũng chưa có người nào thành công!
Thế nhưng giờ phút này, mùi hương đan dược càng ngày càng trở nên nồng đậm.
“Là Trần đại sư!”
Đột nhiên, một tiếng hét kinh hãi vang lên, mọi người ngạc nhiên, tất cả ánh mắt tập trung lại một chỗ.
Phía trước Trần Nhất Mặc, trong đan lô, sương khói mờ ảo bay lên, như có vô số vệt sáng được ngưng tụ lại, giống như hàm chứa cả ngàn núi vạn sông.
Tiên khí vô cùng!
Giờ phút này, đan dược ra khỏi lô.
Ùng ục!
Ùng ục!
Âm thanh thanh thuý nối tiếp nhau vang lên.
“Một viên… Hai viên… Ba viên…”
Mọi người đều không kìm lòng được mà nhìn về nơi đan dược bay ra kia, sắc mặt thay đổi.
“Mười viên!”
Cho đến cuối cùng, toàn bộ đan dược đã xuất hiện.
Mười viên đan dược, đều là Huyền Huyết Ngưng Thần Đan.
So với đại sư Dương Thư luyện chế, giống y như đúc.
Không!
Nhìn kỹ lại, đan dược mà Trần Nhất Mặc luyện chế ra có màu sắc và mùi hương cao hơn so với đại sư Dương Thư một bậc!
Không đúng!
Không phải là một bậc, chỉ cần xem xét vẻ ngoài, hình dáng sẽ thấy đan dược này không chỉ cao hơn một bậc.
Lúc này, Trần Nhất Mặc mở miệng nói: “Huyền Huyết Ngưng Thần Đan, thành công!”
Bàn tay hắn ta vung lên, mười viên đan dược rơi vào trong mười hộp gấm, đặt cùng một chỗ với bốn viên đan dược của đại sư Dương Thư.
Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: “Đại sư Dương Thư, bản thân ngươi cũng có thể tự so sánh đan dược của ngươi và đan dược của ta, cái nào hiệu quả hơn, ta nghĩ là ngươi có thể tự mình kiểm chứng được!”
Giờ phút này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.