Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi thì sao?

Được sư tôn kéo đôi bàn tay, đi lên con đường Thánh Nhân liền đến cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ.

Chênh lệch quá lớn!

Tần Ninh lúc này thở phào.

“Lần này trở về, hai người các cô phải chăm chỉ tôi luyện cảnh giới bản thân!”

Tần Ninh dặn dò: “Tiến bộ quá nhanh chưa chắc đã là chuyện tốt”.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi gật đầu.

Tôi luyện ở đây dĩ nhiên là thực chiến.

Chỉ có thực chiến thì mới có thể làm cho thực lực bản thân đạt được sự ổn định một cách tốt nhất.

Một đường đi xuống, bốn người đứng trước một mặt tường vách.

Ở hai bên tường có hai cổng vòm thông ra phía sau đại điện.

Mà giờ khắc này, ở trên tường có một bức họa, nhân vật rõ ràng dứt khoát, đẹp đẽ sắc sảo.

Bên trong bức họa là một ông già ngoài năm mươi tuổi ngồi ở ghế đầu, phía dưới có mấy chục thanh niên ngồi nghe.

Mà ba thanh niên ở ngay đầu thì lại vô cùng nổi trội.

“Đây chính là Bắc Thương Đế Quân sao?”

“Ừ!”

Tần Ninh từ từ nói: “Bắc Thương Đế Quân thật ra có thiên phú không cao, nhưng lại có thể đến linh cảnh Niết Bàn, coi như

là nhân vật vô địch”.

“Ba đại đệ tử dưới trướng gồm Lưu Vân, Triết Vân, Mạc Sơn cũng đều có thiên phú xuất chúng, ở huyền cảnh Tạo Hóa".

“Bắc Thương Đế Quân chính là loại không thành thật. Bình thường, có nơi nào nguy hiểm, lão ta liền chui đến đó, chẳng

qua cũng là bởi vì điểm này, mới tạo nên uy danh của lão ta, tạo nên thành tựu của lão ta”.

“Thế nhưng nói cho cùng lão ta lại chết ở điểm này”.

Tần Ninh nhìn bức tranh, mỉm cười.

Nhớ năm đó, cái danh Cửu U Đại Đế của hắn vừa mới nổi lên, Bắc Thương Đế Quân từng tìm thấy hắn, muốn nhận hắn làm đồ đệ.

Hai người suýt nữa thì đánh một trận.

Về sau lại thành bạn vong niên.

Tuy nói Tần Ninh luôn miệng nói là lão già keo kiệt, nhưng cũng hơi tiếc hận với Bắc Thương Đế Quân.

Chỉ là mỗi người đều có con đường của mình.

Cho dù là Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi, hắn cũng không thể có thể một mạch giúp đỡ lấy hai người.

Hai người vẫn phải tự mình đi ra con đường của bản thân!

Bọn họ không ở lại lâu, Tần Ninh đi theo cổng vòm phía bên phải, đến phía sau đại điện.

Một mảnh sân rộng xuất hiện ở trước mắt bốn người.

Mà giờ khắc này, ở bên trên sân rộng có rất nhiều thi thể, nhìn kỹ lại cũng phải có hơn trăm người, quần áo tổn hại, máu thịt tiêu tán, chỉ còn lại hài cốt.

Theo vết tích của hài cốt, không khó đoán được rằng những người này đều chết rất thảm.

“Người của Thiên Đế các!”


Thạch Cảm Đương lúc này mở miệng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK