Đang lúc hai người trò chuyện thì bỗng nhiên có một tiếng nổ truyền đến.
Tiếng nổ ấy xảy ra rất nhanh, như sấm sét từ chín tầng mây giáng xuống và chực chờ xé tan mặt đất và nuốt chửng nó.
Vụ nổ xảy ra kéo theo tiếng kêu rên và tiếng hét thảm thiết vang lên.
Thời Thanh Trúc ngẩn người.
"Có chuyện rồi!"
Tần Ninh đứng chắp tay trước cửa sổ, cười nói: "Không có chuyện mới lạ đó..."
Một bên khác, tại sơn cốc.
Mấy trăm bóng người thụt lùi, hàng chục người nổ tung thành sương máu, không tìm thấy cả thi thể.
Mặt mày ba vị đại sư Chúc Hải Hiên, Mạc Khai Nguyên và Bùi Văn Giác tái nhợt.
Sắc mặt của Thánh Đế các đại thánh vực còn lại đều không được tốt cho lắm.
Tình huống gì đây?
Chuyện gì vừa xảy ra thế này?
Mới vừa rồi, tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên bùng lên không chút báo trước.
Hơn mười vị Thánh Tôn không phản ứng kịp, nổ tanh bành ngay tức thì, những người còn lại cũng bị ảnh hưởng.
Quá khủng khiếp.
"Chúc đại sư... Mạt đại sư... Bùi đại sư... Thế này là...", Tinh Nhiễm Thiên bần thần hỏi.
Ba vị đại sư nhìn nhau, thở dài.
Chúc Hải Hiên chắp tay lên tiếng: "Ba lão phu đã hết sức rồi, chuyện này... thật sự bọn ta cũng không biết tại sao!"
Ông ta vừa dứt lời thì võ giả các đại thánh vực khó chịu ra mặt.
Đến ba vị thánh trận đại sư cũng không biết cách giải quyết thì họ còn làm gì được?
Lẽ nào phải nhờ vả Tần Ninh kia thật ư?
"Xin ba vị đại sư xem lại ạ!"
La Chước nhăn mặt nói.
Mạc Khai Nguyên lắc đầu đáp: "Vừa rồi bọn ta đã thử cả trăm cách nên mới làm phản phệ đại trận, gây ra động tĩnh lớn".
"Nếu thử tiếp thì có khi lối vào sẽ bị phá hủy mất".
Nghe vậy, không ai dám bảo ba vị đại sư thử nữa.
Lỡ may thử đi thử lại xong cửa vào bay luôn thì khỏi vào cổ mộ, bao nhiêu công sức xem như đi tong.