“Thân xác thì coi như bỏ qua, nhưng nếu gây tổn hại cho hồn phách thì sẽ có khả năng thành ngớ ngẩn đó”.
Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo lập tức càng thêm tái mét, giữ chặt lấy Tần Ninh.
Phong Vô Tình cũng không tự chủ mà nhích về phía Tần Ninh.
“Đi!”
Tần Ninh lúc này hét lên.
Năm chưởng ấn huyền thiết quay xung quanh hoa sen, nhất thời biến đổi phương hướng, trực tiếp đáp xuống.
Tiếng bộp bộp không ngừng vang lên.
Phảng phất như liệt hỏa đang tàn phá hoa sen vậy.
Cảm giác nóng rực này không quá đáng sợ.
Nhưng cảm giác lo lắng không biết hoa sen sẽ vỡ tan lúc nào mới đáng sợ nhất.
Oành...
Một tiếng nổ lúc này vang lên.
Một góc hoa sen đã bị phá tan.
Tần Ninh lập tức ngưng tụ chữ bùa, không ngừng in dấu lên.
Nhưng tốc độ ngưng tụ đã kém hơn tốc độ tổn hại nhiều lắm.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, xung quanh tổn hại càng nhiều, hoa sen tựa như lúc nào cũng có thể vỡ tan.
Bành...
Một tiếng nổ tung trầm thấp lúc này vang lên.
Một mặt hoa sen đã hoàn toàn sụp đổ, một lực thiên địa mạnh mẽ lúc này tràn vào, vô số cơn gió như lưỡi đao cắt ngang thân thể.
Máu tươi bắt đầu chảy ra.
Phệ Thiên Giảo gào lên một tiếng, thân thể biến lớn, bao bọc Tần Ninh vào trong ngực.
Phong Vô Tình lúc này cũng không ngừng thôi động trường kiếm sau lưng tỏa ra kiếm khí.
Ôn Hiến Chi cũng bộc phát ra luồng sáng màu xanh, hóa thành áo giáp, ngăn cản trước mặt Tần Ninh.
“Sư tôn, chúng ta sắp chết ư?”
“Không chết được”.
Tần Ninh lúc này mở miệng nói: “Bảo vệ hồn phách thể, nếu không không gian sẽ làm xáo trộn tam hồn thất phách của ngươi, khiến ký ức của ngươi bị biến mất đấy”.
“Đồ nhi hiểu rồi ạ”.
Lúc này, bốn phía đen kịt, chỉ có tiếng gió vun vút bên tai.
“Cố gắng chịu đựng”.
Tần Ninh quát: “Chỉ cần kiên trì thì sẽ rời khỏi không gian này và quay về không gian của Hạ Tam Thiên”.
Lúc này, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều cắn răng chống đỡ.