Năm vị Vương Giả.
Ở khắp đại lục Vạn Thiên, số lượng cường giả có cấp bậc Vương Giả còn chưa tới một trăm vị.
Mỗi một người đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Nhưng mà bây giờ, năm người lại cùng xuất hiện ở đây.
Vào giờ phút này, đám người Thiên Nhân đã hoàn toàn câm lặng.
Không phải là do bọn họ không biết nói gì.
Mà là do bọn họ không dám nói.
Vương Giả đang ở đây, nào có chỗ cho bọn họ chen lời.
Diệp Vương mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, nếu không nhìn kĩ sẽ dễ nhầm với chưởng quầy ở tửu lâu, khiến cho người khác cảm thấy ông ta có vài phần xảo quyệt.
Hai vị Vương Giả đáp xuống.
Tần Ninh nở một nụ cười.
Quả nhiên thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu không hề đơn giản như vậy.
Vừa nói đến là bọn họ đã đến ngay.
Tần Ninh không tin là bọn họ không xuất phát cùng một lúc với Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia.
Tuy tốc độ của Vương Giả nhanh nhưng cũng không nhanh đến mức như vậy.
Tần Ninh dù đang bận suy nghĩ nhưng vẫn thản nhiên nhìn hai người kia.
Mà cùng lúc đó, hai vị Vương Giả cũng nhìn về phía Tần Ninh.
"Nghe nói Tần công tử muốn khiêu chiến, chi bằng hãy khiêu chiến với bản vương, Tần công tử thấy như thế nào?"
Bảo Vương nhìn về phía Tần Ninh, ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười, nói.
Lý Trường Phong đã chết! Giang Vân Long cũng đã đi đời nhà mà.
Bây giờ, Tần Ninh lại còn muốn hạ sát Liễu Thanh Phong.
Tứ đại phó lâu chủ đã bị Tần Ninh giết mất hai người, bây giờ hắn còn muốn giết thêm.
Thật quá là ngông cuồng.
Sự việc đã đi đến bước đường này, đã không thể dùng đạo lý để giải quyết vấn đề được nữa.
Hai vị phó lâu chủ đã chết, Bảo Vương không thể tiếp tục mặc kệ được nữa.
Đích thân ông ta tới đây là có ý muốn bắt người! Bảo Vương vừa nói xong lời này liền nhìn về phía Vũ Vương, rồi nói: "Vũ Vương, đây là việc riêng giữa Thiên Bảo lâu và Tần Ninh, ta thấy Vũ Vương không cần thiết phải nhúng tay vào?"
"Vậy..."
"Yên tâm đi!"
Bây giờ, Tần Ninh mới cười bảo: "Sự việc ngày hôm nay không liên quan tới Thiên Ngoại Tiên, nếu có người chết thì cũng không phải là chuyện của Thiên Ngoại Tiên".
"Ha ha... được vậy thì hay rồi".
Lúc này, Diệp Vương mới lạnh lùng nói: "Ta cũng rất tò mò, muốn xem thử Thiên Nhân nhị bộ làm cách nào để giết Thiên Nhân thất bộ".
"Ngươi muốn biết đúng không?”
“Vậy cứ thử xem đi!"
Tần Ninh từ từ bước đến, dùng Vương Kiếm Độ Sinh chém ra một nhát.
Cửu Linh Tinh Thần kiếm! Mũi kiếm chỉ thẳng vào Diệp Vương! Chém ra một nhát kiếm.
Sắc mặt Diệp Vương không hề thay đổi, bàn tay vung lên, ngay lập tức, ông ta dùng một chưởng đón lấy một kiếm của Tần Ninh.
Ầm... ngay lập tức, một tiếng nổ vang lên.
Lúc vừa tiếp cận thanh kiếm, chưởng ấn bao phủ thân kiếm, trực tiếp bóp nát nó.
Trong lúc đó, lượng linh khí đang vận chuyển trong trời đất cũng không còn sót lại một chút nào.
Đây chính là Vương giả! Cảnh giới Vương giả, đã ngưng tụ được biển linh thức, vô cùng cường đại.
Vào giờ phút này, mọi âm thanh đều đã biến mất.
Tiên Hàm đẩy khuỷu tay của Dương Thanh Vân, dùng linh thức để truyền âm, nói: "Có vẻ Diệp Vương còn mạnh hơn một vạn năm trước...", nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân liếc xéo Tiên Hàm.
"Nếu ta còn ở thời kì đỉnh cao, ta chỉ dùng một chưởng cũng đủ đánh chết cả hai tên đó".
"Vậy bây giờ thì sao?"
Tiên Hàm hỏi.
"Bây giờ...có lẽ cần đến ba chưởng hoặc bốn chưởng gì đó...", Tiên Hàm bĩu môi.
Xùy, ai mà không làm được chứ! Dương Thanh Vân không thèm nói với hắn ta nữa.
Dương Thanh Vân nhìn về phía sân đấu, cau mày.
Sự việc ngày hôm nay có hơi trùng hợp.
Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia cách Thiên Ngoại Tiên cả một đại lục, cho dù là ông ta thì cũng phải mất cả buổi đến tới nơi.
Thế nhưng tiệc Hàm Vương mới bắt đầu được bao lâu?
Mà bây giờ hai Vương Giả đó đã đến đây rồi.