Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người hộ vệ kia nhìn về phía Tần Ninh nói tiếp: “Phủ đệ Tề gia Tề Thành, bất kỳ ai cũng không được tới gần, không cần tự tìm đường chết”.

Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười.

Xem ra, Tề gia cũng có chút lương tâm.

“Làm bậy!”

Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.

Bốn người Tề Phi Vân, Tề Hạo, Tề Hành và Tề Hoàn hạ xuống.

“Tránh ra!”

Tề Phi Vân quát lớn nói.

“Ngươi là ai?”, người hộ vệ kia cẩn thận hỏi.

“Làm bậy”.

Tề Hạo từ từ bước đến, lạnh lùng nói: “Ta là đương kim thánh chủ”.

Người hộ vệ kia cũng dè dặt nói: “Thánh chủ? Ta vẫn chưa từng gặp mặt thánh chủ, muốn vào nơi này chỉ có…”

“Im miệng im miệng”.

Ngay lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy cổng lớn của phủ đệ mở ra, một người đàn ông trung niên mặc trên mình bộ giáp, từng bước bước ra, rồi bịch một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Thuộc hạ Hổ Việt, tham kiến thánh chủ”.

“Tránh ra đi”.

Thánh chủ Tề Hạo thản nhiên nói.

Giờ phút này, Hổ Việt vội vàng tránh đường.

“Tần công tử, mời…”

Một hàng người tiến vào trong phủ đệ.

Lúc này, mấy tên hộ vệ cũng đến trước mặt tướng quân Hổ Việt, thấp giọng nói: “Tướng quân, tại sao thánh chủ lại đến đây? Người thanh niên kia là ai, hình như thánh chủ vô cùng cung kính với người đó”.

“Hỏi ít thôi, cẩn thận không giữ được cái mạng nhỏ này đâu”.

Hổ Việt quát lớn nói.

Thân là một trong hai mươi tư vị tướng quân của thánh quốc Đại Tề, chức trách của Hổ Việt chính là trông coi Tề Thành.

Tất nhiên là hắn ta nhận ra được thánh chủ.

Thái tử Tề Hành, tam hoàng tử Tề Hoàn, hắn ta cũng biết.

Nhưng ông lão và người thanh niên kia, quả thật là hắn ta không biết.

Nhưng mà ngay cả thánh chủ là hai vị điện hạ cũng đều cung kính như thế thì nhất định không phải là người bình thường.

Giờ phút này, Tần Ninh bước vào bên trong Tề phủ.

Xích Vũ Thiên Phong Điêu giương cánh bay lên, bay thẳng tới hậu viện rồi biến mất không thấy đâu.

Tần Ninh nhìn xung quanh, sắc mặt bình thản.

Chỉ là trong lòng có một chút ấm áp chảy qua…

Năm đó, đi đến đây thì hắn bị thương, đi vào trong Tề phủ này thì được đại tiểu thư Tề phủ cứu.

Bởi vậy, hắn ở lại trong Tề phủ một quãng thời gian, gặp được Xích Vũ Thiên Phong Điêu rồi dốc lòng dạy dỗ nó.

Sau đó, thời gian chuyển kiếp của Ngự Thiên Thánh Tôn đã đến, hắn không thể không tiến vào kiếp tiếp theo.

Bởi vậy, hắn đã rời khỏi Hạ Tam Thiên.

Vì muốn tìm hiểu rõ về mối nhân duyên tốt đẹp này, hắn để Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại cho Tề gia, nói với tộc trưởng Tề gia rằng Xích Vũ Thiên Phong Điêu sẽ bảo vệ Tề gia đời đời kiếp kiếp bình an!

Tuy rằng lúc đó, Xích Vũ Thiên Phong Điêu mới chỉ là một con thánh thú cấp bảy nhưng đó là bởi vì nó mới chỉ là một con thú con…

Vậy mà giờ đây, vẫn là tại phủ đệ này, vẫn là nơi chốn cũ, chỉ có điều cảnh còn người mất.


Nhìn thấy nơi mà ngày xưa hắn đã từng ở lại một khoảng thời gian, Tần Ninh có chút tưởng niệm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK