"Có lẽ mấy người bọn họ không ở trong Thanh Châu đâu".
"Nhưng chuyện lần này bị truyền ra, nếu bọn họ đều ở trong Thanh Châu thì sẽ nhận được tin, còn không..."
Vậy thật đúng là phiền phức!
Tuy nói hắn đang làm rùm beng khắp Thanh Châu lên.
Nhưng trên thực tế, Tề Châu, Diệp Châu, U Châu, Yến Châu cùng với những nơi khác của thánh vực Thiên Hồng chưa chắc đã biết đến.
Nếu mấy người ở các địa vực khác... Khả năng cũng sẽ khá là phiền toái.
Trừ Cốc Tân Nguyệt không cần lo lắng ra thì bốn người U Tiêu Tiêu, Tiên Hàm, cùng với Lý Nhàn Ngư, Diệp Viên Viên đúng là khiến cho hắn không yên lòng…
"Giờ nàng muốn ở lại, ta cô độc lên đường, vậy ta đành tranh thủ lúc này xả hết sức mạnh hồng hoang trong cơ thể thôi!"
Tần Ninh nói xong thì nhào tới…
"Bọn họ còn đang chờ chàng kia!"
"Chờ đi, chính sự quan trọng!"
"..."
Mặt trời lên cao hẳn thì mới thấy Tần Ninh khoác đồ trắng ung dung xuất hiện.
Thạch Cảm Đương giờ phút này đi lên phía trước, chắp tay cười nói: "Sư tôn, là Tấn Triết cùng Nhan Như Họa tới hỏi người khi nào thì đi!"
"Và nên xử lý tiểu vương gia Tề Bác như thế nào nữa!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Thanh Minh giờ sao rồi?"
"Đã làm tốt các mặt rồi, Thanh Vân sư huynh làm việc mà người còn phải lo sao?"
Tần Ninh gật đầu.
Nhìn dáng vẻ nịnh hót của Thạch Cảm Đương, Tần Ninh thầm nói: "Ngươi như này là định làm gì đây?"
"Nào có..."
"Nhãi con, nuốt Tịnh Ma Châu Đan do Thiên Thánh nhị phẩm ngưng tụ, lại có Thánh Vương hồn phách giúp ngươi ngưng hồn tụ phách mà giờ mới đến Địa Thánh tứ phách, có biết xấu hổ hay không?"
Lời này vừa nói ra, Thạch Cảm Đương sững sờ tại chỗ.
Đột phá! Hắn ta đột phá đến Địa Thánh tứ phách, còn đang muốn cho sư tôn bất ngờ kia mà.
Hay lắm.
Đã không bất ngờ mà lại còn bị mắng một trận.
"Thằng cha Dương Thanh Vân kia mới đến Địa Thánh nhị phách kìa..."
"Gọi sư huynh!"
"Thanh Vân sư huynh...", Thạch Cảm Đương run rẩy nói.
"Ta đây!"
Mà ngay tại giờ phút này, một tiếng trả lời vang lên.
Dương Thanh Vân mặc kình phục màu xanh, cất bước đi tới.
Dung mạo vốn ba bốn mươi tuổi giờ này nhìn như mười chín tuổi, tuấn tú phi phàm nhưng vẫn thành thục ổn trọng.
"Chơi đểu ta, vô liêm sỉ".
Dương Thanh Vân nghe vậy, cười nói: "Ta vốn chính là sư huynh của ngươi, chơi đểu ngươi cái gì?"
"Không chỉ là hiện tại, về sau tất cả các sư đệ đều phải gọi ta một tiếng đại sư huynh".
Dương Thanh Vân cười nói: "Không nhìn thực lực mà nhìn địa vị!"
"Dừng cho ta!"
Tần Ninh nhìn hai người, lắc đầu.
"Làm xong mọi chuyện rồi chứ?"
Dương Thanh Vân nghe vậy, gật đầu nói: "Có mặt mũi của sư tôn nên đương nhiên là dễ làm".
"Bốn người Lý Tiêu Vân, Hiên Viên Lương Tùng, Khâu Vân Cơ, Phong Nhất Vĩ kia coi như nghe lời, hơn nữa sư tôn lại uy nghiêm cái thế!"
"Dương Nhất sơn chủ cùng Hiên Viên Hương Nhi cũng rất là hợp tác".