“Khoan đã, Thanh Trúc là ai?”
Tạ Thanh ngơ ngác.
Tần Ninh ho khụ khụ rồi nói: “Là một trong… những vị phu nhân của con…”
Nghe thấy vậy, Tạ Thanh ngớ người.
“Con xong rồi, Tần Ninh, con xong đời rồi!”
Tạ Thanh lẩm bẩm: “Y Tuyền sẽ đánh chết con đó, Tần Mộng Dao cũng sẽ đánh chết con”.
Sắc mặt Tần Ninh khó coi.
Tạ Thanh càu nhàu liên tục, ông ấy nói: “Tính tình của Y Tuyền và Tần Mộng Dao giống nhau như đúc, năm đó, cha con trêu hoa ghẹo nguyệt, tìm cho con chín người mẹ, nếu con dám tìm chín vị tỷ muội cho Y Tuyền thì con xem thử nó có đánh chết con hay không!”
“Còn có Tần Mộng Dao, người mẹ ruột này của con dẫn theo con gái của ta mỗi ngày, coi nó như là con gái của mình, con xong đời rồi”.
“Cha, chẳng phải là còn có người sao…”
“Ta?”
Sắc mặt Tạ Thanh lộ vẻ kỳ quái: “Con mong chờ ta giúp con sao? Con suy nghĩ cái gì vậy?”
“…”, hai người đứng trong phong ấn, dường như bọn họ còn có nhiều chuyện muốn nói với nhau.
Nhưng mà trên không trung, những người kia đã không kiên nhẫn được nữa.
“Đủ rồi!”
Bên trong bốn người áo vàng kia, có một người bỗng gào lên.
“Các ngươi xem bọn ta là vật trang trí à?”
Người nọ hét lên: “Tần Ninh, hôm nay, cho dù như thế nào đi nữa, ngươi chắc chắn phải chết”.
Bị người khác cắt ngang, Tạ Thanh không còn bình tĩnh được nữa,
“Ngươi không biết ta là ai à?”
Tạ Thanh nhìn lên bầu trời, nhìn thấy bốn người áo vàng sáng chói mắt kia.
“Không cần biết ngươi là ai, hôm nay, Tần Ninh chắc chắn phải chết”.
Một người mặc áo vàng nắm chặt hai tay lại, trực tiếp xuất chưởng.
“Người này… đầu óc hắn ta không bình thường à?”
Tạ Thanh nhìn Tần Ninh, ông ấy tỏ vẻ không thể tin nổi rồi nói.