"Không sợ...", nam tử áo xanh lẩm bẩm: "Diệp mỗ này muốn trở thành kẻ thù của tất cả mọi người trên Thương Mang Vân Giới".
Ầm ầm ầm… Lốc xoáy tụ tập, chín cơn lốc tụ lại, xé xác hoàn toàn cơ thể đạo sĩ.
Giữa bầu trời lồng lộng chỉ có một mảnh áo đỏ bay theo chiều gió, còn bóng dáng lão đạo sĩ áo đỏ thì đã biến mất tăm.
Khí tức sinh mệnh của ông ta cũng đã tán loạn.
Nam tử áo xanh cảm nhận khí tức đạo sĩ áo đỏ tan ra giữa không trung, lẳng lặng chờ đợi một khắc đồng hồ thì bóng người mới dần dần biến mất.
Qua một lát nữa.
Một tảng đá lớn trên mảnh đất rộng rãi chậm rãi vỡ vụn.
Lão đạo sĩ bò ra khỏi đống đá vụn và ho ra ngụm máu tươi, mặt mày tái nhợt đến đáng sợ.
Hai tay hai chân ông ta đã gần như gãy lìa, chỉ còn mấy sợi gân mạch là nối tiếp nhau. Thậm chí ông ta chỉ có thể dựa vào cái cổ của mình mà ngọ nguậy, bò ra khỏi đám đá vụn từng chút một.
Thoạt trông lão đạo sĩ đang nằm dưới đất lúc này vô cùng thảm hại.
"Mẹ nó, suýt thì toi đời!"
Đầu tóc ông ta vốn đã rối bời nay lại càng bù xù hơn, người cong lại nằm sấp trên mặt đất như con giun vậy.
Chỉ cần nhúc nhích một cái thôi là kéo theo thương thế cả người, đau đến mức không muốn sống nữa.
"Rốt cuộc kẻ tự xưng là Diệp mỗ này là ai? Không ngờ trong Cửu Đại Thiên lại còn cất giấu một cường giả hùng mạnh như thế!"
Đạo sĩ áo đỏ phóng mắt nhìn ra phương xa, thở dài: "Tần công tử, lão hủ vô dụng, không giúp ích được gì cho ngươi, ngươi hãy tự cầu phúc đi!"
"Có thể khiến cho Ma tộc Thiên Mục và kẻ tự xưng là Diệp mỗ này giết ngươi bằng mọi giá, ngươi xem như chết cũng không tiếc rồi".
"Chỉ là đáng tiếc… Ngươi lấy của ta một món bảo khí Cực Đạo cấp Thiên nhưng vẫn chưa trả ta bảo vật khác, chết thì tiếc lắm...", đạo sĩ áo đỏ vừa nói vừa tiếp tục lê lết ra ngoài dãy núi… Chứ ông ta không gượng dậy nổi.
Ông ta phải nhờ cậy vào những thủ đoạn mà mình sưu tập được trong những năm gần đây mới nhặt về được một cái mạng, chứ không thì ban nãy đã xuống địa ngục rồi.
Tên tự xưng là Diệp mỗ đó quá mạnh.
Sao có thể mạnh như vậy! Giờ thì Tần Ninh chết chắc rồi.
Đạo sĩ áo đỏ nghĩ vậy trong lòng, lê một đường rõ dài dưới đất, bóng người khuất sau dãy núi mờ mịt.
Ông ta phải tìm một nơi an toàn để chữa thương.
Không thể ở lại Thượng Nguyên Thiên lâu hơn được nữa.
Không ai biết đạo sĩ áo đỏ đã trải qua những gì ở đây.
Mà một bên khác.