Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nguyên Mậu Phong dừng lại một chút rồi từ từ nói: “Có thể!”

“Thứ hai, Ly Tâm phủ này thuộc về gia tộc Ly Tâm, vốn dĩ là tổ trạch của gia tộc Ly Tâm”.

“Điều này tất nhiên là cũng không thành vấn đề”.

Trên thực tế, lời Tần Ninh nói có hai ý chính, Ly Tâm phủ thuộc về hai người Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt, Nguyên gia không được phép đối phó với hai người bọn họ.

“Thứ ba, giúp ta tìm một người, trước hết là tìm kiếm bên trong thành Nguyên gia của các ngươi”.

“Đồ đệ của ta”.

Tần Ninh thẳng thắn nói: “Nếu như các ngươi có thể giúp ta tìm được đồ đệ, Tần Ninh ta cũng có thể đáp ứng một điều kiện của các ngươi”.

Nghe được những lời này, Tiên Vô Tân và Huyền Chấn đều vô cùng kinh ngạc.

Đây cũng không phải là điều kiện bình thường.

Một cái đồng ý của Tần Ninh.

Ở trong mắt bọn họ còn quý giá hơn so với một cái gật đầu của Thiên Thánh.

Hai người bọn họ chỉ biết là cao nhân Thiên Thánh cường đại, ngoài ra không biết thêm gì hết.

Nhưng mà, cho dù là như thế nào, một cái đồng ý của Tần Ninh còn cường đại hơn bất kỳ thứ gì, ngàn vàng khó cầu.

Đối với điều này, người Nguyên gia cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Nguyên Mậu Phong lại nói: “Tiểu nữ đã nói cho ta biết, Dương Thanh Vân phải không?

Chúng ta sẽ đi tìm”.

Tần Ninh vừa nói xong thì khẽ chuyển động thánh lực trên đầu ngón tay, trước người hắn xuất hiện một vầng sáng, ngưng tụ lại thành một bức tranh.

“Các ngươi có thể chú ý đến người phụ nữ này, đây là người bắt đồ đệ của ta đi, kẻ này có nói là đến từ thành Vạn Ma!”

Nguyên Mậu Phong cẩn thận ghi nhớ.

“Nếu đã như vậy, quấy rầy Tần công tử rồi”.

Mấy người Nguyên Mậu Phong đều rời đi.

Nguyên Thanh Hạm nhìn về phía Tần Ninh, mỉm cười nói: “Ta sẽ còn đến!”

Đoàn người Nguyên gia lập tức rời đi.

Lúc này, trái tim nhỏ bé của Lý Huyên vẫn còn đang đập thình thịch không ngừng.

“Ta còn nghĩ là đã xảy ra chuyện lớn gì chứ!”

Lý Huyên nghĩ đến mà thấy sợ, cậu ta không nhịn được nói.

Giờ phút này, Ly Tâm Lăng cũng cười khổ: “Tuy rằng đều là Thánh Nhân, nhưng mà bốn vị Thánh Nhân này làm cho người ta có cảm giác rất khác, làm cho ta toát hết cả mồ hôi lạnh”.

Tần Ninh nhìn về phía hai người bọn họ, chậm rãi nói: “Sợ cái gì?”

“Bốn người này đều không so được với một mình Lăng Loạn đạo nhân, nếu như bọn họ dám gây chuyện thì cứu việc giết thôi”.

Lúc này, khoé miệng Lăng Loạn đạo nhân khẽ co rút, không nói được câu gì.

Tần Ninh thực sự xem ông ta là tay đấm chuyên nghiệp!

“Ly Tâm Lăng, Ly Tâm phủ thuộc về ngươi, nhưng ta không hy vọng ngươi mở rộng nó, không có lai lịch tương ứng thì không thể nào làm được, mong rằng ngươi có thể hiểu được”.

Ly Tâm Lăng gật gật đầu.

“Tần công tử, mắt của muội muội ta…”

“Ta đã có phương pháp chữa trị, nhưng mà sau khi mắt của muội muội ngươi được chữa khỏi, chỉ sợ sau này không còn là một người bình thường nữa, gia tộc Ly Tâm của các ngươi vẫn có chút kỳ quái”.

Không phải là một người bình thường?

Điều này nghĩa là sao?

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Mặc dù mắt không nhìn thấy ánh sáng, nhưng lại loại trừ được rất nhiều phiền toái”.

“Nếu như có thể nhìn thấy, vậy thì muội muội của ngươi sẽ có khả năng trở thành võ giả vô cùng cường đại, ưu tú hơn ngươi cũng là điều rất đơn giản”.

“Ngươi tự ngẫm lại xem”.

Ly Tâm Lăng nghe được những lời này cũng hiểu rõ.

“Ta vẫn muốn chữa trị tốt đôi mắt cho muội muội ta”.


Ly Tâm Lăng kiên định nói: “Dù sao thì ta cũng không thể bảo vệ được muội ấy, vẫn nên để cho muội ấy có năng lực tự bảo vệ chính mình, nếu không…một ngày nào đó ta chết đi, muội ấy chỉ có thể làm một người mù mặc cho kẻ khác bắt nạt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK