Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tần Ninh chân đạp giữa không trung, chín linh trụ quay xung quanh cơ thể.

Đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên, tiếng đàn tiếng sáo chậm rãi tiêu tan.

Giờ phút này mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ bá đạo, cực kỳ mạnh mẽ.

“Cảm giác như thế nào?”

Tần Ninh hờ hững nói.

Lúc này ánh mắt Ám Hoàng vô cùng sợ hãi.

Thế nhưng lại có một cảm giác sống sót sau tai nạn, ông ta nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt lạnh lẽo.

“Ta không chết!”

Ám Hoàng gần như hét ra.

Một vị Thiên Vương sống sót sau tai nạn, lại bị bức bách hô lên một câu như vậy.

Giờ phút này người áo đen cũng sững sờ.

Tên này chẳng biết để ý đến mặt mũi mình chút nào.

Tần Ninh mỉm cười.

“Ngươi không chết, thế nhưng cũng sắp rồi!”

Vừa dứt lời, Tần Ninh chậm rãi vung hai tay lên.

Từng khí tức bá đạo ngưng tụ.

Một quả cầu chín màu rực rỡ dần dần ngưng tụ bên trong chín linh trụ, trên đỉnh đầu của Tần Ninh.

Giờ phút này, Ám Hoàng sửng sốt, người áo đen cũng thay đổi sắc mặt.

“Cửu Linh Trình Thần bạo!”

Hắn hét lên một câu.

Trong chốc lát, chín luồng ánh sáng hội tụ thành quả cầu ánh sáng chín màu.

Quả cầu ánh sáng lóe lên, tỏa ra ánh sáng chói lọi.

Người áo đen thấy cảnh này thì biến sắc, đột nhiên bước chân ra, linh khí hội tụ trước người, linh thức cũng tụ tập ra bên trong linh khí kia, hóa thành một tấm lưới lớn bao phủ về phía quả cầu ánh sáng.

Tạch tạch tạch...

Chỉ là trong nháy mắt, quả cầu ánh sáng xông ra khỏi tấm lưới lớn, mục tiêu không phải người khác mà vẫn là Ám Hoàng.

Giờ phút này sắc mặt Ám Hoàng biến đổi.

Ông ta sắp điên rồi!

Tần Ninh có bị bệnh không!

Mình đã trở thành thế này rồi mà vẫn còn tới giết mình.

Có thể để lại một con đường sống không!

Người áo đen lại quát: “Sau lưng ta!”

Nghe thấy tiếng quát khẽ kia.

Ám Hoàng không dám do dự, trong nháy mắt lao vùn vụt đến trước người người áo đen.

“Thiên Địa Nguyên, Sơn Hà Khiếu!”

Hét lên một câu.

Trong khoảnh khắc, mặt đất dưới chân người áo đen nhấp nhô, sức mạnh chấn động.

Mặt đất vỡ ra, một bức tường đá xuất hiện phía sau người áo đen.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy tường đá dài rộng hơn trăm trượng, dày gần trăm trượng.

Mà ở xung quanh tường đá kia, từng dòng linh khí và linh thức hội tụ.

Ầm...

Lúc này quả cầu Cửu Linh nện vào trước bức tường lớn.

Những tiếng ầm vang vang lên bên tai không dứt.

Bức tường lớn không ngừng bị quả cầu Cửu Linh phá hủy, lại phá hủy, xé rách, lại xé rách.

Thế nhưng cuối cùng.

Bức tường lớn sụp đổ, lực lượng của quả cầu Cửu Linh cũng đã tiêu hao chín phần, bị người áo đen vỗ ra một chưởng bắn về phía chân trời, nổ tung.

Giờ phút này Ám Hoàng đứng sau lưng người áo đen, nhẹ nhàng thở ra.

Suýt nữa thì chết.

Tên khốn Tần Ninh này!

Ông ta chính là hoàng đế một tộc, cũng là một vị Thiên Vương, nhưng lại bị Tần Ninh bức bách đến mức độ này.

Đáng hận.

Giờ phút này người áo đen cũng thở phào.

Quá nguy hiểm.

Đánh nhau với U Vương cần cực kỳ cẩn thận.

“Chặn lại được sao?”

Đột nhiên, một giây sau, một giọng nói bỗng vang lên.

Vang lên bên tai Ám Hoàng.

Ám Hoàng gật đầu, thế nhưng đột nhiên sắc mặt lại trắng bệch.

Giọng nói này không phải người áo đen, mà là... Tần Ninh!

Phụt...

Trường kiếm đâm vào cơ thể

Máu tươi chảy xuống tí tách.

Cả người Ám Hoàng run lên.

Người áo đen biến đổi sắc mặt, trong nháy mắt đã lao đến đây.

Trong lúc lấy lại tinh thần, chỉ thấy Tần Ninh đã cầm Vương Kiếm Độ Sinh trong tay, đứng ở sau lưng hai người chẳng biết từ lúc nào, rồi… làm thịt Ám Hoàng!

“Ngô Hoàng!”

“Ngô Hoàng!”

Lúc này hai vị cao thủ cửu phẩm Ám Thiên, Ám Địa biến đổi sắc mặt, đau đớn hét lên một tiếng.

Mà hai người Thiên Tử Ninh, Địa Hoàn càng không dám ngừng lại, trốn ra xa trong nháy mắt.

Quá kinh khủng.

Rõ ràng vừa rồi Tần Ninh đã bắn Vương Kiếm Độ Sinh ra ngoài, không biết tung tích.

Tại sao đột nhiên...

Tần Ninh đã trở về sau lưng Ám Hoàng rồi?

Quả thực là quá kinh khủng.

Ám Hoàng, chết.

Giữa trời đất, gió tanh mưa máu.

Trong khoảng trời đất này, lôi điện rung động ầm vang.

Bầu trời vốn dĩ đang sáng sủa, lúc này đột nhiên nổ tung, cứ như trời đất sắp bị xé rách.

Một vị Thiên Vương, ngã xuống.

Người áo đen thấy cảnh này, trong ánh mắt có vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Một giây sau liền không nói hai lời, biến mất không còn tăm hơi.

Lúc này Tần Ninh cũng không tiếp tục đuổi theo nữa.

Trận chiến này đã tiêu hao quá nhiều, hắn cũng cần nghỉ ngơi một chút.

Trời đất lờ mờ, chấn động phạm vi ngàn dặm.

Bên trong Yêu Tháp Sơn có không ít Vương giả đều cảm nhận được biến hóa này.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Không ít người kinh ngạc trong lòng.

Có thể khiến trời đất biến động, chỉ sợ là Vương giả bỏ mình cũng không có khả năng xuất hiện loại chuyện này đi!

Tần Ninh đứng vững giữa không trung.

Chín cái linh trụ chậm rãi biến mất.

Áo lôi, Vương Kiếm Độ Sinh và đàn Phủ Uyên, sáo Thụ Thiên cũng đều tiên tan từng cái một.

Giờ phút này, Tần Ninh nhẹ nhàng thở ra.

Sức mạnh của Thánh Hoàn dần dần rút đi.

Thế nhưng bây giờ Tần Ninh không còn là Vương Giả tứ phẩm nữa, mà là ngũ phẩm.

Cường độ biển linh thức quanh người khiến người ta cảm giác mạnh hơn mấy lần.

U Tiêu Tiêu đi đến trước mặt Tần Ninh, kinh ngạc nói: “Tần ca ca, huynh giống như ta…”

“Ừm!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Thánh Hoàn có thể khuếch tán biển linh thức, mỗi một lần sử dụng chính là tiêu hao một phần lực lượng của Thánh Hoàn, lần tăng cấp tiếp theo sẽ yếu bớt đi, nhưng lực lượng tiêu hao sẽ dần dần chuyển hóa thành thực lực của võ giả”.

U Tiêu Tiêu gật đầu.

Lúc này Mộc Phong cũng đi tới, nhìn về phía Tần Ninh, thận trọng nói: “Ngươi có chắc chắn không?”

“Nắm chắc chín phần đi, chỉ là không có cách nào xác định là ai”.

“Một trong bốn người Huyền Trận, Tiên Vô Tẫn, Cực Uyên Ngọc, Tuyết Ưng, nhưng sử dụng vương quyết đều phải là không thứ bọn họ am hiểu, xem ra tám vạn năm qua đã có không ít người thay đổi”.

Mộc Phong khẽ gật đầu.

Người áo đen, một trong tứ vương.

Sẽ là ai?

Tần Ninh còn không thể phân biệt được thì những người khác càng không có khả năng phân biệt ra được.

Hơn nữa chuyến đi đến cấm địa lần này, Tứ Đại Thiên Vương đều đến cả.

Căn bản không phán đoán được.

Mộc Phong nhìn Huyền Tử Uyên ở bên cạnh một cái, không nhịn được nói: “Huyền Tử Uyên, có phải là lão già Huyền Chấn hay không?”

Nghe thấy vậy, Huyền Tử Uyên vốn dĩ đang đi lên, lập tức dừng lại.

Nhìn về phía Mộc Phong, sắc mặt muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu.

Đậu má!

Có ý gì?

Nghi ngờ là lão tổ nhà ta?

Không phải lão già Mộc Phong đang hại người chứ?

Chĩa mũi nhọn về hướng hắn ta, Tần Ninh không vui đánh chết hắn ta, nhỡ may không phải lão tổ nhà mình, vậy không phải là mình chết oan sao?

Lão già Mộc Phong này, già rồi còn mất nết!

“Thôi thôi!”

Tần Ninh phất tay nói: “Chuyện này không có gì phải đoán cả”.

“Tứ Đại Thiên Vương là ai, sớm muộn gì cũng sẽ biết, bây giờ nếu truyền đi sẽ khiến mọi người nghi ngờ lẫn nhau”.

Mộc Phong cũng gật đầu.

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn ra xung quanh.

“Đế Lâm Thiên... vậy mà còn không muốn xuất hiện… Rốt cuộc tên này đang suy nghĩ gì…”

Tần Ninh lẩm bẩm.

Mà ngay lúc này ở nơi xa, từng tiếng xé gió vang lên.

Không ít người đều chạy về hướng này.

Động tĩnh vừa rồi quá lớn!

Võ giả đến đây có Thiên nhân, cũng có Vương giả.

Từng người đều nhìn về phía này từ xa xa.

Khi thấy bóng người Tần Ninh, Huyền Tử Uyên, không ít người đều bắt đầu cẩn thận.

Tần Ninh lại không thèm để ý.

“Tiếp tục đi!”

Tần Ninh cười nói: “Càng không cho chúng ta đi thì càng có vấn đề, cẩn thận đi nhìn một chút liền biết”.

Một dãy núi!

Thiên Đế Các!

Không chạy thoát đâu!

Tần Ninh thở ra một hơi.

“Tần công tử!”

Chỉ là ngay vào giờ phút này, một tiếng hô đột nhiên vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK