Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ông ta không biết Tần Ninh có cảm giác gì, nhưng ông ta cảm giác đau đớn thấu trời.

Loại cảm giác này khiến cho trong lòng Vương Sênh phát rét.

Tên nhãi này đang đùa giỡn ông ta!

“Hóa Thánh tầng bảy mà thôi, đừng ngông cuồng trước mặt ta!”, lúc này Tần Ninh hai tay tùy ý vẫy vẫy, nói: “Cũng được đấy, quả đấm đã hơi tê rồi”.

“Ngươi tự tìm cái chết!”

Lúc này Vương Sênh một bước đi ra, một quyền trực tiếp giết tới.

Tần Ninh nhìn về phía Vương Sênh, khóe miệng khẽ nhếch.

“Khách quan trọng đến rồi, không chơi với ngươi nữa!”

Một quyền trực tiếp đánh ra.

Trong nháy mắt một luồng khí tức bá đạo lúc này sống lại sôi nổi.

Khí thế bá đạo kia khiến khí tức của Tần Ninh gần như bùng nổ càng hùng mạnh hơn.

Ầm… Tiếng nổ tung vang lên.

Vương Sênh phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy ngực nóng lên.

Máu tươi ào ào chảy ra, nhiễm đỏ vườn hoa.

Vương Sênh cảm nhận được trước mắt mình càng ngày càng đen.

Sắp chết rồi! Làm sao có thể! Tiểu tử này sao đột nhiên uy lực một quyền lại trở nên hùng mạnh như vậy?

Trên đất, thi thể Tô Nguyệt Vinh dần dần lạnh như băng, Vương Sênh lúc này cũng sắp trở thành một thi thể… Lý Linh Linh ôm đệ đệ Lý Huyên của mình, sững sờ nhìn cảnh này.

Tần Ninh nhìn về phía tỷ đệ hai người, cười nói: “Nhìn thấy chưa? Muốn bảo vệ bản thân thì phải có thực lực mạnh mẽ, nếu không có thì phải có sức nhẫn nại, hai thứ đều không có thì chỉ có đường chết!”

Lý Huyên ngơ ngác gật đầu.

“Kẻ nào gây sự ở đây?”

Một tiếng quát lạnh lúc này vang lên.

Bên ngoài vườn đình, một thân ảnh xuất hiện.

Một người mặc áo sam da chồn màu đen, đầu đội mũ đen, tay cầm hai hạt châu đen xoay qua lại.

“Lý Tồn Kiếm!”

Hai tên hộ vệ còn lại nhìn thấy người tới, một người quát lên: “Ngươi xong rồi, ngươi xong rồi!”

Lý Tồn Kiếm nhìn tới, khi nhìn thấy hai thi thể kia, mặt hắn ta liền biến sắc.

“Tô Nguyệt Vinh!”

“Vương Sênh!”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Mấy tên hộ vệ lập tức thấp giọng.

Lý Tồn Kiếm nghe xong, sắc mặt dần dần biến ảo.

Cuối cùng ánh mắt tập trung trên người Tần Ninh.

Tên này?

Gan lớn như vậy?

Lúc này không khí toàn bộ bên trong vườn đình cũng bắt đầu ngột ngạt.

“Ngươi là người phương nào?”

Lý Tồn Kiếm nhìn về phía Tần Ninh, giọng nói không kiêu căng không tự ti.

“Một kẻ vô danh tiểu tốt - Tần Ninh!”

Tần Ninh nhìn về phía Lý Tồn Kiếm, nhàn nhạt nói: “Ngươi chính là Lý Tồn Kiếm sao?”

“Mấy ngày trước người của bang Tam Phong nhốt một lão già, đó là người của ta”.

“Hôm nay tới cũng là vì người này, hy vọng Lý tiên sinh có thể trả lại cho ta!”

Lời này vừa nói ra, Lý Tồn Kiếm nhìn về phía hai người Hổ Phong và Diệp Phong đứng một bên.

Diệp Phong vội vàng nói: “Đại nhân, bọn ta cũng không biết chuyện này, bọn thuộc hạ không hiểu chuyện, phát hiện ra lão già trong ngôi miếu đổ nát nên mang về…”

Sắc mặt Lý Tồn Kiếm lạnh lùng.

Lúc này cơ thể Diệp Phong cứng đờ.

Tần Ninh hắn ta không chọc nổi.

Nhưng Lý Tồn Kiếm, hắn ta càng không chọc nổi đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK