Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôm cát nhỏ hơi giật mình, vội vàng nói: “Ấn Phong Ma là do đích thân ngài bày ra, sao có thể phá được...”

“Thế thì chưa chắc!”

Tần Ninh nói tiếp: “Nhưng mà ta cũng không rõ chuyện này lắm, cho nên để ngươi đi cùng ta xem thử một chút!”

“Gia, gia, gia...”

Tôm cát nhỏ lúc này lập tức hoảng loạn, nói: “Ngài là ai cơ chứ? Ngài là thập địa cửu thiên, là vũ trụ hồng hoang, là tứ hợp bát hoang, là người ghê gớm nhất khắp trời đất này, ấn phong ma đó, ngài...ngài tự đi xem có được không?”

“Không được!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Nhất định ngươi phải đi cùng ta!”

“Ngươi đã ở trong Đại Vũ Lục Châu này mười mấy vạn năm, sự thay đổi của mỗi một cành cây ngọn cỏ hạt cát ở đây cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của ngươi, ta có ít việc cần hỏi ngươi!”

“Gia, chúng ta đừng như thế được không?”

Tôm cát nhỏ lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ: “Ta biết ngài mánh khoé thấu trời, những lời vừa nãy ta nói đều sai hết, ta sẽ không nhằm vào lão Cây nữa đâu, nhưng ngài cũng không thể để ta chịu chết được”.

“Lúc trước ngài cũng đã xuống lòng đất, ngài cũng biết tình hình bên trong như thế nào rồi, cái ấn Phong Ma đó là do ngài hao phí biết bao công sức bày ra, nếu thật sự xảy ra chuyện thì bây giờ hai chúng ta đi đến đó há chẳng phải là chịu chết sao?”

“Nói nhảm nhiều quá rồi đấy, ta mà lại để ngươi chịu chết sao?”

Tần Ninh không nói thêm gì, cước bộ vẫn không dừng lại.

Tôm cát nhỏ khẩn trương đến mức như kiến bò trên chảo nóng, lải nhải không ngừng: “Gia, ngài nghĩ lại xem, ngày trước ngài tốn biết bao công sức thậm chí còn không tiếc bỏ ra tuổi thọ của mình để thiết lập ấn Phong Ma mới ngăn cản được những thứ dưới lòng đất kia”.

“Hơn nữa ngài cũng biết những thứ kia chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, một khi có cơ hội thì chúng đương nhiên sẽ muốn phá ấn tỉ xông ra một lần nữa, khi ấy thì đại lục sẽ gặp tai hoạ”.

“Vũ Đế năm đó chết, là ngài đã lật ngược tình thế”.

“Nhưng mà bây giờ ngài đã không còn là ngài của năm đó rồi!”

“Dài dòng!”

Tần Ninh liếc nhìn tôm cát nhỏ, nói: “Nói nhảm nữa ta rút cái càng của ngươi ra, ngươi có tin không...”

Tần Ninh vừa nói ra lời này, tôm cát nhỏ lập tức che đôi càng của mình, im lặng không dám ho he nửa lời.

Hai bóng hình không ngừng tiến về chỗ sâu, càng vào sâu, Tần Ninh càng tiếp tục đi xuống dưới lòng đất.

Ở biển cát này lại không hề có cây cối sinh sôi, chỉ có mặt cát vàng mênh mông trải dài không thấy tận cùng, càng đi về phía trước càng lún sâu xuống, giống như đang tiến vào vị trí trung tâm lòng chảo vậy.

“Đến rồi!”

Tần Ninh nhìn về phía trước, ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo.

Lúc này Tần Ninh đứng ở trong sa mạc, cũng là chỗ sâu nhất trong sa mạc, phóng tầm mắt ra xa cũng không thể thấy điểm tận cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK