Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thạch Cảm Đương lại tự tin nói: “Sư tôn sẽ không nguy hiểm liều mạng, nhất định là có độ lượng với bản thân”.

Nghe thấy lời này, mấy người hơi an tâm.

Không sai.

Cho tới nay Tần Ninh cũng không hề làm ẩu.

Dần dần tia máu ngày càng nhiều, trói quanh cơ thể Tần Ninh.

Máu tươi lúc này tí tách bị hấp thu.

Cơ thể Tần Ninh thậm chí bắt đầu trắng bệch.

“Uống ngon không?”

Đột nhiên Tần Ninh mở miệng.

Hắn toét miệng cười một tiếng nói: “Ngon thì ngươi cũng uống được nhiều rồi, giờ cùng ta quay về đi!”

Lời vừa dứt.

Đột nhiên.

Tần Ninh buông tha tất cả chống cự.

Nhưng cơ thể hắn lại không tự chủ được lui về phía sau.

Huyết Viêm Linh Hoa kia gần như cảm nhận được điểm này, nó liền khẽ biến sắc mặt, muốn kéo Tần Ninh đến trong ngực mình.

Chỉ là phía sau Tần Ninh có một lực lôi kéo hình huyết sắc trong nháy mắt tăng vọt.

Lúc này.

Cây mẹ Huyết Viêm Linh Hoa gần như không cách nào chống cự.

Muốn rút về tia máu của mình cũng không làm được.

“Hút máu của ta thì chính là hoa của ta, chạy cũng không chạy thoát!”

Tần Ninh cười nhạt nói: “Đi cùng ta!”

Dần dần Tần Ninh bước chân gần về hình vẽ.

“Nhìn ra không?”

Thạch Cảm Đương giờ phút này cười hắc hắc nói: “Đó là sư tôn lấy máu của mình làm mồi dụ”.

“Hấp dẫn cây mẹ xuất hiện, sư tôn kéo cây mẹ thoát khỏi cây con. Đến lúc đó thì có thể bao vây nó quanh huyết trận kia, thu hồi cây mẹ này!”

Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên mặt đầy tò mò nhìn về phía Thạch Cảm Đương.

“Làm sao ngươi biết?”

Thạch Cảm Đương cười hắc hắc nói: “Có khoảng thời gian đi theo sư tôn đã gặp một chuyện tương tự”.

“Sư tôn bày huyết trận, lấy mình làm mồi, dẫn một vài linh hoa quỷ dị xuất hiện, sau đó bắt lấy!”

“Những thứ linh hoa quỷ dị này đều có linh trí, rất xảo trá!”

“Nhưng phương pháp này cũng cực kỳ nguy hiểm, độ cầm không chắc, bị hút khô thì không về được, vậy thì cũng sẽ chết”.

Thạch Cảm Đương đắc ý nói.

Mặc dù nguy hiểm.

Nhưng đối với Tần Ninh mà nói thì tính là chuyện gì?

Đương nhiên không tính!

Vào giờ phút này, hai cô gái cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tên nhãi này mỗi lần thoạt nhìn đều rất liều lĩnh.

Nhưng cuối cùng vẫn có cân nhắc của bản thân.

Lúc này Tần Ninh cách huyết trận kia cũng chỉ có mười mét.

Chín mét! Tám mét! Bảy mét! Khoảng cách liên tục gần.

Tần Ninh hít một hơi.

Chỉ là Huyết Viêm Linh Hoa lúc này gấp gáp.

Ở đất này cướp lấy máu tươi của tộc thú, từ khi trưởng thành đến nay hàm chứa khí huyết cường đại.

Bây giờ chắp tay làm gì đó không công cho người khác, giành phần thiệt về mình! Sao nó có thể đồng ý?

Không ngừng phản kháng, kịch liệt phản kháng.

Nhưng Tần Ninh giống như một cây đinh cắm trên mặt đất, hắn từng bước từng bước lui về phía sau.

“Huyết Viêm Linh Hoa!”

Một tiếng hô kinh hãi vào lúc này vang lên.

Gần như trong nháy mắt.

Mấy thân ảnh trong nháy mắt giết ra.

Bốn đường khí tức Thiên Nhân mạnh mẽ giữa tiếng đùng đoàng giết về phía năm người Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên.

Mà một thân ảnh cầm đầu lúc này một trảo túm ra, mục tiêu chính là Tần Ninh.

Biến đổi kinh hãi.

Chỉ là trong nháy mắt.

Ai cũng không ngờ lúc này sẽ có người đột nhiên giết ra.

Một trảo kia trực tiếp chụp vào Tần Ninh.

Lúc này dưới sự gấp gáp, Tần Ninh một chưởng đánh ra chống lại một trảo kia.

Bùm… Tiếng nổ tung vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK