Thấy bóng người kia, Tiên Hàm hơi ngẩn ra.
Giang Ngạo Tuyết lúc này cũng cảm thấy yên lòng một cách bất ngờ.
Đường Dục nhìn người mới đến, không khỏi hỏi: “Ngươi là ai?”
Đại Võ Tài này thật sự hỗn tạp vô cùng, giờ hạng người nào cũng có thể đến à?
“Tần Ninh!”
Thanh niên mặc đồ trắng lúc này chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Không môn không phái, Tần Ninh!”
Đường Dục nhíu mày lại.
Đây là thứ người gì, tự nhiên xuất hiện xen vào việc của người khác?”
Tần Ninh lúc này nhìn Tiên Hàm, cười nói: “Những lời ngươi nói ban nãy làm ta khá cảm động đấy, nhưng nghe đến cuối thì khó tránh khỏi không thoải mái”.
“Tốt xấu gì ta cũng đã dạy bảo ngươi lâu như vậy, thế mà ngươi đã gộp ta với Giang Ngạo Tuyết lại một chỗ rồi?”
Tiên Hàm nghe vậy thì chỉ nhếch miệng cười.
Còn Giang Ngạo Tuyết nghe xong cũng đỏ bừng mặt.
“Đại ca là duy nhất mà!”, Tiên Hàm cười hì hì: “Phu nhân ta cũng là duy nhất”.
Tần Ninh lắc đầu nói: “Thứ vong ân phụ nghĩa!”
Tần Ninh nói xong, nhìn Tiên Hàm: “Năm xưa ta dạy ngươi gặp chuyện thì phải dũng võ, nhưng không dũng võ được thì phải biết tiến thối, đánh không được mà vẫn cố thì gọi là ngu ngốc, chứ không phải dũng võ”.
“Ta hiểu”.
Tiên Hàm nhịn không được: “Nhưng ta nuốt không trôi cơn tức này, tính cách bướng bỉnh ấy không thay đổi được”.
“Nuốt không trôi thì đừng nuốt chứ”, Tần Ninh thản nhiên: “Ca ca đứng ở đây là để trưng bày à?”
Tiên Hàm nghe vậy, nhếch miệng cười, nước mắt lưng tròng.
Bất kể lúc nào, bất kể ở đâu.
Tần Ninh đều như vậy.
Không phải huynh đệ ruột mà còn hơn cả huynh đệ ruột.
“Vâng!”
Tiên Hàm gật đầu thật mạnh.
Vào giờ phút này, Giang Du Khải nhìn về phía Tần Ninh, lại là cảm thấy không lành.
“Tần công tử, hôm nay Đại Võ Tài tổ chức, các phương tụ tập, thanh niên tuấn tài gặp nhau thì không khỏi kiêu ngạo háo thắng, việc này đến đây là kết thúc...”
“Đệ đệ ta bị ức hiếp, coi như là Thiên Vương lão tử có mặt thì ta cũng không quan tâm”.
Tần Ninh mỉm cười: “Ta chỉ đòi lại công bằng cho đệ đệ của ta thôi”.
Đường Dục nghe vậy, cười khẩy nói: “Đòi lại công bằng? Vậy Tiên Hàm đánh con cháu Đường gia...”
Rầm...
Nhưng đột nhiên, trong nháy mắt.
Đường Dục mới nói được một nửa.