Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Tần Ninh nói thế, xương cốt cả ba người kia nhũn ra như bún.

Một tháng sau?

Đây đúng là lấy mạng già của bọn họ mà! Nhưng bây giờ, bên cạnh Tần Ninh không chỉ có mấy vị Cửu Thiên Huyền Tiên đỉnh phong mà còn có cả một vị Tiên Quân hạ vị.

Không nghe theo?

Không nghe theo thì chẳng ai có thể chống chọi lại lửa giận của Tiên Quân hạ vị hết! Thế là cả ba người kia đều chắp tay, dẫn thuộc hạ rời khỏi Thái Ất Tiên Tông.

Ở bên kia, Giao Nguyên Sơ cũng vội vàng dẫn người của mình rời đi.

Bốn thế lực khổng lồ hùng hổ đến đây rồi rời đi với mặt mày xám xịt.

Không có giao đấu! Bởi lẽ chẳng cần phải đánh nhau.

Một vị Tiên Quân hạ vị đang đứng đó, cho dù có ba bán bộ Tiên Quân thì cũng không đánh lại.

“Quay về thôi!”

Tần Ninh khoát tay, xoay người trở về Thái Ất Tiên Tông.

Bạch Vân Vũ nhìn Lạc Hàm Mai và Bạch Nguyên Tinh, quát to nói: “Lần sau gặp mấy chuyện này thì không cần hoang mang căng thẳng gì hết, nói cho các để tử trong tông môn rằng, Thái Ất Tiên Tông chúng ta có Nhất Mạch Kiếm Tông và Thanh Vân Cung làm chỗ dựa, trong biển Nam Thiên không ai có thể diệt Thái Ất Tiên Tông chúng ta hết!”

“Cũng nói với bọn họ rằng, tuy chúng ta có ngọn núi lớn vững chắc để dựa vào nhưng không thể vì vậy mà ỷ thế hiếp người, hiểu chưa?”

Lạc Hàm Mai và Bạch Nguyên Thuần vội vã gật đầu.

Bạch Thanh Vân bổ sung: “Được phép ỷ thế hiếp người chỉ có thể là ta, Bạch Vân Vũ, một vị Cửu Thiên Huyền Tiên nhất trọng thiên thực thụ này!”

Bạch Vân Vũ khoan thai rời đi.

Lạc Hàm Mai và Bạch Nguyên Thuần nhìn nhau, trong chốc lát chẳng hiểu gì.

“Ngươi có cảm thấy sư phụ luôn có ý bắt chước sư đệ Vô Ngân không?”

Lạc Hàm Mai nói.

“Thì ra không chỉ ta có cảm giác này!”

Bạch Nguyên Thuần tỏ vẻ đồng tình.

Cách đó không xa, Bạch Vân Vũ lảo đảo, suýt nữa té lăn quay.

Vãi chưởng! Bắt chước gì?

Tần Ninh là đệ tử của Bạch Vân Vũ ông ta đó, muốn nói bắt chước thì cũng là Tần Ninh bắt chước ông ta chứ?

Ở bên kia, Tần Ninh quay về sơn cốc với Vân Sương Nhi, hắn thiết lập tiên trận ngăn cách với thế giới bên ngoài, kiểm tra tình hình của Vân Sương Nhi xem liệu sau khi đột phá cảnh giới Tiên Quân có tiềm ẩn tai họa ngầm gì không.

Sau khi kiểm tra kỹ càng Tần Ninh mới yên lòng.

“Sao thế?”

Vân Sương Nhi lấy ra một chiếc váy áo mỏng manh mặc lên người, gương mặt xinh xắn hơi ửng hồng.

“Ừ, lúc nãy kiểm tra thấy không có gì thiếu sót cả, nhưng mà, cũng phải... hả?”

Ánh mắt của nàng sao thế?”

Tần Ninh rất ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK